Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Ra Ði

Ngày Bê trở lại, Lim vừa ra đi. Tại sao cứ lại phải ra đi?Chẳng có ai, chẳng có điều gì để cho Bê chờ đợi. Dẫu chỉ là cái cớ, nhiều khi thấy vô lý.

Vô lý như lý do ra đi của Lim. Chẳng biết đi đâu, chỉ bỗng dung bốc hơi hỏi thành phố quá đáng yêu này. Cuối mùa, vẫn còn mưa lớn khiến ngườI ta nghĩ đến những cơn bão mun. Mỗi ngày đi qua với nhiều bất ổn. Bê thẫn thờ nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa. Lim cười, mắt môi rang rỡ.Bê cầm cái ô màu đỏ, đeo tui đỏ, hai đùa chầm chậm đi dưới mưa.Ngày ấy, Lim bảo: "Ước gì... Bê này, có thích Lim không?" Bê tròn mắt nhìn, thấy Lim là lạ. Ai đời lại hỏi trắng ra như thế bao giờ. "Thích sao?" "Thích sao thôi à! Có thích trăng không?" -  Hai đứa phá lên cườI. Bây giờ, Lim ơi, Lim như cơn mưa đi mãi.
             Ngày Bê trở lại, thấy Lim ghi vi lên cánh cửa mấy câu thơ:
            Tôi đã vi đi qua năm mườI bảy
            Mắt đen rất đỗi dịu dàng
            Tóc con gái bong cỏ rối
            Trái tim ao ước vầng trăng...
Bên dưới nguệch ngoạc ký "Dương vô cùng". Bê bất giác đưa tay vuốt tóc mình. Tóc tém. Đưa tay lên sửa kính. Kính cận... Thế mà Lim bảo, Lim sẽ yêu Bê mãi, cho dù đời có đổi thay. Ai ngờ, đời chưa kịp đổi thay thì Lim đã thay đổi. Đến Lim mà Bê còn không tin nổi, Bê tin được ai nữa đây?
Mồi ngày, Bê phải qua chốn cũ hai lần, đi và về. Không có con đường nào khác.Lần nào đi qua Lim cũng ngó lên trên gác, dẫu không cố tình mà do vô tình như mt thói quen khó bỏ. Thấy cô bé đeo túi đỏ, hình dung ra mình. Thấy cậu con trai áo ca rô, tưởng tượng ra Lim. Vừa uống cà phê vừa nói chuyện lớp trường, chuyện vui buồn mưa nắng. Cũng có đôi khi im lặng... Bây giờ, vẫn quán ấy, chỗ ấy nhưng là người khác đến ngồi. Không phải Lim với Bê của ngày xưa. Chao ôi là nhớ, tiếc. Chẳng biết tự khi nào hai đứa cứ dần dần tách xa nhau. Dẫu biết rằng không ai có lỗi...
Không ai có lỗi nên mới có những đêm mất ngủ, Bê trằn qua trằn lại, mắt vẫn mở trừng trừng. Bắt đầu mưa cũNg là lúc bắt đầu sự trở về của ký ức. Bê cảm thấy nuối tiếc. Còn Lim, không hiểu... Bê lật qua lật lại: Giá như ngày ấy mình thế nọ, giá như ngày ấy mình thế kia (!)
             Giá như...
            Bê quyết định đi tìm...
            Không phải Lim phản bi!
            Lim không muốn ra đi nhưng do số phận. Khi Bê đọc những dòng chữ của Lim để lại thì có lẽ, Lim đang quanh quẩn đâu đó rất gần Bê. Lúc làm mây trắng. Lúc tan vào mưa. Lim vốn bệnh tim từ nhỏ. Bê khóc. Bê cảm thấy ân hận. Ngày xưa, Bê hay chọc: "Lim ốm như hình nhân!". Những lúc như thế, Lim không giận chỉ cười. Hình nhân cười, mắt môi rạng rỡ. Bê ngôì nhớ Lim, tưởng tượng ra ô đỏ, túi đỏ... ngày hai đứa đi dưới mưa. Bê biết là Lim rất yêu thơ. Có lần Bê đọc cho Lim nghe mấy câu Bê chép trng từ sổ tay của chị:
             "Ngồi xuống đất để đừng bao giờ ngã
            Leo lên cây để không bao giờ lấm
            Đừng có nhau để đừng bao giờ đau
            Hay đừng mất nhau để đừng bao giờ đau?"
             Lim ngồi trên ghế, thật lâu quay qua bảo:" Thế nào thì cũng nỗi đau!"
            Lim ra đi cũNg là mt nỗi đau. Bê đến quán cũ ngồi, nhìn dòng người chạy xe vi vã qua lại bên dưới, trong lòng ngốn ngang câu hỏi: "Tại sao lại cứ phải ra đi?"
 An Khanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét