Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Gửi Lại Mối Tình Ðầu


           "Bao dung và độ lượng
            Để còn lại được gì ?
            Khi anh là tất cả
            Nguồn sống của đời tôi"
             Nhẩm lại mấy câu thơ của cô bạn không biết moi ở đâu ra , tôi chỉ muốn con tàu tốc hành này lao nhanh hơn nữa để tôi có thể chạy trốn thật nhanh.
             Giờ đây tràn ngập trong tôi là sự hối hận, hối hận không gì sửa chữa nổi . Khinh bỉ chính bản thân nhưng tôi biết chia sẻ cùng ai đây ? Nước mắt không thể xoá nhòa tất cả, dường như ngược lại, nó càng làm tôi đau đớn tột cùng . Tôi không biết mình sẽ phải làm gì ? Độ lượng chúc hạnh phúc cho người hay nhỏ nhen giành lại tình yêu của một người ? Bao dung ư ? Để làm gì ? Độ lượng ư ? Để được gì ? Hay chỉ là sự đau đớn hènh không dám đối mặt sự thật để có hạnh phúc của chính mình.
             Ba năm trước, Hà và tôi rất thân thiết. Chúng tôi đã vui vẻ bên nhau suốt thời gian dài . Hà không có vẻ tươi tắn như tôi nhưng bù lại có nét dịu dàng nữ tính. Đâu có tội gì bởi vẻ ngoài như thế của hai chúng tôi chứ. Đúng, sẽ chẳng có gì nếu không xuất hiện một người thứ ba khác phái . Anh đã mang đến cho tôi những nỗi buồn vui bất chợt chỉ mình tôi hiểu . Bởi sự vui vẻ thương làm người ta dễ bỏ qua những thái độ khó hiểu khác, nên chẳng ai biết tôi đã thầm yêu một người, cả Hà cũng vậy . Ngược lại ánh mắt của Hà xao xuyến, e thẹn, lúng túng thì làm sao có thể lẫn với một người đang yêu . Lo lắng, sợ hãi cứ lớn dần trong tôi và chợt một ngày nó chợt vỡ òa . Hà yêu anh thực sự . Tâm sự hết với tôi, cô ấy mong tôi giúp đỡ . Giúp đỡ ư ? Lúc ấy, tôi chỉ muốn hét to vào mặt cô ấy: "Cậu là đồ tồi" nhưng sao có thể ? Đó là người bạn thân nhất của tôi, một cô gái tuyệt vời, sao tôi có thể gây đau khổ cho cô ấy . Tình yêu của cô ấy đâu có lỗi, cháy bỏng, chân thành đến vậy cơ mà . Nhừng còn anh ? Anh hình như chỉ coi cô ấy là người bạn tốt. Không có kinh nghiệm nhưng tôi thừa hiểu mình không thể đáp lại tình cảm khác lạ anh dành cho tôi ...
             Tôi bắt đâu chạy trốn tất cả, rời xa thành phố bé nhỏ . Nhưng người ta muốn quên đi quá khứ đâu có dễ, chỉ một lần gặp lại gương mặt thân thương cũng sẽ làm ta mãi day dứt không yên. Không ai hiểu lý do khi tôi đột ngột báo tin: Sẽ theo người yêu đến nơi anh ấy đang làm việc . Bí mật người yêu với Hà ư ? Xin lỗi nhé, một cái tên không có thực thì không bao giờ có nghĩa đâu . Mà cái tên có thực thì có lẽ mình chẳng nói với Hà nữa .
             Anh không hề gặp tôi và Hà suốt một tuần liền . Hà gọi điện thì anh bảo bận không thể đến tiễn tôi ở ga như bao bạn bè . Anh chỉ gửi thư cho tôi chúc bao điều tốt đẹp . Thư viết thật buồn nhưng không một lời trách móc, chỉ hẹn một ngày được gặp lại người xưa ... Người đã ra đi mà hồn còn ở lại . Tôi chẳng muốn thực tại phũ phàng này nhưng cũng muốn giừ lại một chút kỷ niệm đẹp của buổi chia ly:
             Em yêu anh đến nay chừng có thể
            Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
            ...Cầu mong anh sẽ có người tình
            Như em đã yêu anh...
             Trần Thu Hảo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét