Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

CON ĐƯỜNG NGẮN NHẤT

Tôi nhớ rất rõ, cũng chính công viên này, cũng gốc cây tôi đang ngồi đây, với tập nhạc nhàu nát trên chiếc quần Jean đã bạc màu và rách nhiều chỗ. Còn gốc cây đằng kia cũng là nơi em và tôi đã từng ngồi qua . Nhưng 2 gốc cây ấy bây giờ đã khác xưa nhiều . Cũng phải thôi Uyên nhỉ ? Đã năm năm rồi còn gì! Năm năm, một thời gian chắc đã đủ dài để một người tìm quên một người, nhưng với tôi thì không.

"Năm năm rồi không gặp...". Năm năm ai oán trong âm nhạc ấy chắc cũng tương tự như năm năm xa cách của chúng ta thôi, phải không Uyên?
Ngày ấy, có lẽ em đã từng nhìn tôi đang say sưa với những bản nhạc đầu tay nằm ngổn ngang trên thảm cỏ. Và rồi ngọn gió đã vô tình hay cố ý đem chúng sang bên em, để em mỉm cười nhìn tôi lúng túng, để tôi vụng về với câu xin lỗi ngập ngừng. Em trả những nốt nhạc ấy về cho tôi và hỏi: "Có phải anh sáng tác những bản nhạc này không?". Tôi mỉm cười gật đầu rồi trở về giang sơn của mình... Cả chiều hôm đó, tôi chỉ thấy những nốt nhạc của tôi nhảy múa theo từng nhịp điệu và âm hưởng từ giọng nói nhỏ nhẹ của em.
Chúng ta quen nhau từ đó Uyên nhỉ ? Lúc ấy em thật vui vẻ và hồn nhiên. Còn tôi, tôi bối rối và ngây ngô làm sao ấy . Tôi chỉ đủ can đảm để trả lời "Đăng" khi em hỏi tên tôi, em kiên nhẫn và khẽ cười với tôi như chờ đợi . Làn môi ướt, đôi mắt long lanh cùng mái tóc dài, đen mượt phủ kín bờ vai thon đã làm tăng thêm nét thùy mị của em, nó cũng dịu dàng như em vậy "Lâm Thảo Uyên", ái nữ của một vị Bác Sĩ khá nổi tiếng và là một nữ sinh lớp 12 của trường Sidney Girl High School. Tôi cảm thấy thật vui khi được làm láng giềng với em, với trường em.
Tôi thường nắm tay em, đi thật sát bên tôi trên suốt con đường với hai hàng cây rợp bóng, để bàn chân chúng tôi khẽ dẫm lên những xác lá vàng rơi . Tôi than: "Con đường này ngắn quá Uyên nhỉ ?". Em hỏi: "Đường ngắn nhưng tình dài phải không anh?!" và tôi sung sướng siết chặt tay em.
Có lẽ chúng tôi sẽ còn vui vẻ lắm nếu kỳ thi tú tài đừng bao giờ đến. Nhưng nó đã đến, đến với mùa đông rét mướt, và em gọi nó là bước ngoặt mới của cuộc đời . Em lo lắng thật nhiều cho kỳ thi, tôi lo lắng nhìn tương lai đang đến...
Cuối cùng mùa thi cử cũng qua, để rồi sau đó em theo Y khoa như một truyền thống tốt đẹp của gia đình. Còn tôi, tôi vác đàn vào trường âm nhạc để quyết tâm thực hiện những ước mơ và lý tưởng của tôi . Cũng từ đó tôi và em không còn dịp cùng ngồi đợi xe những buổi chiều tan học. Cũng từ đó, đường xưa chỉ một mình tôi lầm lũi bước đi trong mệt mỏi .
Lần cuối cùng tôi và em sánh bước trên con đường ngắn nhất ấy, em đã nói thật nhiều, nhưng tôi chẳng còn nghe, chẳng còn thấy điều gì nữa . Tai tôi như đã ù, mắt tôi như đã mờ đi và hơi thở như hụt hẫng, vì tim tôi đang đập mạnh, thật nhanh khi nghe em nói: "Chúng ta chia tay anh nhé?". Tôi im lặng, em giải thích: "Tình yêu không chỉ là một chút đam mê, lãng mạn. Cũng không hoàn toàn bị khống chế bởi vật chất..." Tôi đau đớn nhìn mắt em hoen đỏ, nhìn hai giọt sầu lăn dần xuống đôi gò má như đã tiều tụy đi nhiều . Tôi ao ước được cất chúng vào lòng để mắt em luôn trong sáng. Em quay mặt đi: "Em không muốn sống mãi trong mơ, còn cuộc đời trước mặt...". Tôi như muốn ghì chặt lấy bờ vai run run ấy, nhưng tôi đã kiệt sức. Em nhìn tôi và hỏi: "Em biết... anh sẽ sống mãi với những lý tưởng và ước vọng của một nười luôn say mê âm nhạc phải không anh?" . Tôi im lặng, và sự im lặng ấy đã đưa em xa tôi . Tôi không hiểu gì cả, và cũng chẳng muốn hiểu, vì tôi đang tranh thủ những giây phút quý báu cuối cùng để thu nhặt tất cả những hình ảnh, lời nói của em vào ký ức trước khi chúng kịp tan biến đi như hạt nắng chiều . Hình như tôi lập lại câu nói ngày nào: "Con đường này sao ngắn quá...". Em dứt khoát: "Nhưng đường đời còn dài lắm anh ạ!". Tôi tự hỏi lòng mình: "Tại sao, tại sao tôi mất em? Vì tôi không thực tế ư ?".
Tôi nhìn em bước những bước nặng nề lên xe buýt, cánh cửa ngăn cách đang từ từ khép chặt lại . Tôi không còn được ngồi cạnh em ở băng ghế sau cùng, không còn được đưa em về nhà như xưa nữa . Tôi gọi em: "Uyên ơi! Anh sẽ mãi nhớ em...". Em cúi mặt không nhìn tôi . Hình như em đang khóc, em khóc cho tình tôi và em, em khóc khi tôi đang nuối tiếc, em khóc trong sự ngạc nhiên của mọi người xung quanh... Xe lăn bánh khi tôi đang thì thầm hát những lời nhạc đầu tiên của bài hát tôi sẽ viết cho em, viết cho mối tình đầu và viết về con đường ngắn nhất: "Ngày xa xưa ta hứa nhau, tình đến ngàn sau, ngờ đâu em giờ xa rất xa, tình đầu chôn dấu ...".
Đăng Anh

Vẫn Còn Để Nhớ

Mùa hè. Nắng như chảy ra trên những con đường nhựa, những tàng cây khô héo rũ xà trên những chiếc xe phóng ào ạt qua nhau, không kịp cả nhìn nhau . Tôi ngồi nơi bàn làm việc hướng ra đường, thấy cả những khoảng không trước mặt vàng chóe một màu nắng. Hè đều đặn mỗi năm lại quay về. Nhưng có biết bao điều theo ngày tháng đã vĩnh viễn ra đi . Thoáng một bóng áo đen trên chiếc xe màu nho lướt qua, trong nắng lấp lóa giống hệt Khương. Trưa thật vắng và tôi lại bắt đầu ngồi nhớ.

Ngày trước, một ngày trong những ngày bên nhau . Những ngày tôi và Khương còn học chung trường đại học tại chức trên lộ Hai Mươi . Mùa hè cũng nắng chói chang như bây giờ. Lớp Quản Trị của Khương nghỉ hè sớm hơn lớp Anh văn của tôi, nên sáng sáng tôi không còn phải ghé rủ Khương cùng đi học. Chị ghi phiếu ở bãi giữ xe phẩy tay cho tôi vô rồi cười nói: "Thôi quen mà. Không có cậu, tôi sợ cô sẽ làm mất phiếu xe thì khổ.". Tôi cười theo, nghe nao nao nhớ Khương. Vào lớp, hễ đọc sai một từ tiếng Anh thì mấy chị ngồi kế lại bấm tôi: "Quản trị nghỉ hè sớm chi cho Anh văn khổ vậy không biết. Phải kiện Ban giám hiệu mới được.".
Rồi một buổi trưa tan học (Hôm đó môn Listening mà tôi chỉ toàn ngồi nhớ), tôi thấy anh lên trường đón, mồ hôi đầy mặt và đầy cả áo . Cả lớp tôi ai cũng tủm tỉm cười . Trên đường về, tôi thấy tay Khương đầy vết xước. Tôi hốt hoảng hỏi . Khương kéo ống quần Jean: những vết máu còn nguyên. Tôi hỏi giọng ngấn nước: "Sao vậy anh?" - "Anh qua đường gấp quá đụng phải chiếc xe lôi ngược chiều". Tôi dằn dỗi: "Thụy dặn chạy chậm mà không nhớ. Ra đường phóng xe vậy hoài .". Khương nhìn tôi: - "Anh sợ lên trễ Thụy đã về rồi". Tôi nhấm nhẳn: "Bị vậy không về nhà còn ráng lên đón Thụy làm chi". Khương cười nói vì nhớ tôi . Tôi lặng im, nghe hạnh phúc nhảy nhót trong tim, nghe nắng hạ nồng nàn trên má.
Chiều đó tôi ghé tiệm thuốc tây, ấp úng hỏi mua thuốc bị đụng xe . Ở đó ai cũng cười hỏi tôi mua cho ai, vết thương ở đâu, nặng hay nhẹ, bao nhiêu tuổi uống. Tôi thì thật thà nói mua cho con trai uống, bị chảy máu ở chân. Tôi còn hỏi mua thuốc nào uống để đừng đau . Chú bán thuốc chọc tôi: mua cho người yêu phải không? Vậy mà tôi dám gật đầu . Rồi tối đó tôi đem thuốc lên khu tập thể nhà anh ở, đưa thuốc và dặn dò anh uống. Anh hỏi có cho anh uống thuốc mê không, tôi lại ngúng nguẩy dỗi hờn cho anh năn nỉ. Chúng tôi ngồi bên nhau trên ban công, nhìn ra phía bờ sông bến Ninh Kiều về đêm nhấp nháy ánh đèn, gió dưới sông thổi lên mát rượi . Tôi để yên bàn tay bé nhỏ của mình trong tay anh nồng ấm, thấy mùa hè của tôi sao ngọt ngào, hạnh phúc.
Rồi những buổi tối tháng năm nóng muốn điên người . Anh chở tôi chạy lang thang hóng gió trên những con đường lao xao hàng phượng vĩ. Và đi coi phim. Anh mua cho tôi bao nhiêu là kẹo . Tôi chu môi: Bộ Thụy là em bé hả ? Anh cười nháy mắt: "Với anh thì lúc nào cũng là bé cưng". Rạp hát ngày xưa chật chội, lèo tèo vài cây quạt. Tôi nhõng nhẽo than nóng. Anh lấy tập quạt cho tôi suốt buổi . Anh vừa quạt vừa khe khẽ hát bên tai tôi ... "Vai anh em hãy tựa đầu . cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi .". Giọng Khương ấm áp, nồng nàn. Tôi nhắm mắt, tựa đầu bên vai anh, chợt tin tưởng hạnh phúc này là thật sự, là vĩnh cửu .
Còn biết bao ngày tháng biết bao kỷ niệm vẫn còn đầy và vẫn còn sóng sánh mới nguyên men hạnh phúc. Nên mãi cho đến giờ tôi vẫn tự hỏi: Sao ngày đó chúng tôi yêu nhau đến vậy mà rốt cuộc rồi cũng chia tay . Với tôi thì chẳng có lý do nào đáng cho việc hai người yêu nhau chia tay nhau ngoài hai chữ: Còn yêu hay không. Tôi còn nhớ gương mặt Khương lúc đó, cũng vật vã, cũng tan nát. Nhưng chính Khương là kẻ quay lưng thì tôi nghĩ anh còn vật vã, còn tan nát để làm gì. Chỉ có hai điều là còn yêu hay không. Ngoài ra không có lý do nào khác. Nên ngày đó tôi không muốn nghe bất cứ lời biện minh nào của anh. Tôi điên cuồng đem hết tranh ảnh thư từ trả lại cho anh rồi sống những ngày tháng vật vờ đau khổ, không phải là tôi nữa . Giờ nghĩ lại tôi còn cảm thấy ngạc nhiên: Không biết sao tôi đã đủ sức vượt qua khỏi những ngày tháng chông chênh đó. Tôi và anh bây giờ vẫn ở cùng một thành phố nhỏ như bàn tay . Chỉ cần đi qua hai con phố ngắn, chưa đầy mười phút đã đến nhà nhau nhưng tưởng như xa ngút ngát đến nghìn trùng. Thỉnh thoảng trên đường phố những chiều tan sở, tôi gặp Khương chạy xe ngược chiều . Vẫn dáng dấp, vẫn mái tóc đó ngày xưa với những yêu thương, giờ nhạt nhòa xa lạ . Cái kính đen làm tôi không thấy được ánh mắt anh, dầu biết không còn ánh nhìn nồng nàn như thuở trước, nhưng khi trông thấy anh có vẻ gầy ốm, hốc hác hơn xưa tôi lại thấy nao lòng muốn khóc. Tôi không còn thấy giận anh. Không biết tôi có còn yêu anh không, nhưng kỷ niệm ngày xưa của mối tình đầu vẫn còn nguyên vẹn đủ đầy trong ký ức. Những ngày hạ ngày đông. Những ngày mưa ngày nắng, những ngày tháng với tôi là hạnh phúc. Và trong những ngày dài sắp tới, tôi biết mình vẫn sẽ mang theo . Với anh, tôi cũng mong như vậy, vì:
"Kỷ niệm là những gì không trọn vẹn
Ta mang theo nhiều yêu mến trong đời
Trong mọi nỗi buồn vui cuộc sống
Sẽ ấm lòng khi nhớ lại, người ơi!"
Hồng Ngọc

Biết Nhớ, Biết Quên

Tôi quen anh khi tôi bắt đầu đặt chân vào cấp ba . Là con một, tôi thường mong mỏi có một người anh hoặc chị gì đó. Thế là, tôi nhận anh làm anh kết nghĩa . Có thể nói anh rất hợp với vai trò ấy . Anh lo lắng, khuyên nhủ tôi nhiều điều bổ ích.

Tôi còn nhớ có lần tôi hỏi anh: "Có ai tặng hoa hồng mà không kèm theo ý nghĩa không, anh Hai ?" - Lần đó, anh không trả lời tôi ngay mà hỏi ngược lại: "Có ai vừa tặng em hoa hồng, hở út?". Tôi gật đầu: "Một người "bạn trai" của một chị bạn". "Tốt hơn hết em đừng nên giao thiệp với họ nữa mà sứt mẻ tình cảm. Anh chàng ấy thuộc dạng người "đứng núi này trông núi nọ", không tốt đâu . Dù sao thì em còn nhỏ, ráng lo học nghe út!". Tôi tin anh thật nhiều . Tôi thường kể hết cho anh nghe những buồn, vui, giận dỗi của mình.
Thỉnh thoảng, có lá thư ai đó nhét trong hộc bàn tôi cũng đưa anh xem. Tôi vô tư và cũng không kém phần bướng - tôi có thể cãi bướng với anh hàng giờ. Và cuối cùng bao giờ anh cũng nhường tôi với câu nói: "Người ta cãi nhau là để tìm ra tiếng nói chung chứ không phải hơn, thua nhau". Tôi vẫn còn cố chấp đến độ "Em nghĩ tiếng nói chung ấy là: Anh phải nhường em". Anh cốc đầu tôi, tôi dẩu môi giận dỗi .
Có lẽ, tình cảm của tôi và anh sẽ tốt đẹp biết mấy nếu đừng có cái ngày anh đường đột... tỏ tình với tôi! Lần đó, tôi hụt hẫng nhiều về anh. Tại sao, anh không cứ giả vờ làm anh của tôi thì có hay hơn không? Tôi lánh mặt anh hàng tháng trời .
Cuối cùng, anh đến cổng trường tìm tôi - ngỏ lời "xin lỗi" và xin được làm anh Hai như xưa - Tôi hỏi: "Thế tình cảm đó thật hay giả" - "Anh không hề nói dối nhỏ bao giờ. Nhưng nhỏ không chấp nhận, biết làm sao hơn. Thế gian này khối người yêu một mình, thêm anh nữa có sao .". "Thế thì liệu tình cảm anh em mình có còn như xưa ?". Anh cúi đầu im lặng. Tôi biết "người ta không thể giả vờ khi người ta có một trái tim biết nói".
Thời gian thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt... Tôi ra trường. Nhà tôi có một mình tôi, mẹ không muốn cho tôi đi học xa .
Tôi buồn thật nhiều và bi quan hơn lúc nào hết. Và chính anh lại là người an ủi, mang đến niềm tin cho tôi, vào những lúc ấy . Trái tim chẳng là gỗ đá, tôi biết nghĩ về anh nhiều hơn lúc nào chẳng hay ...
Và cho đến khi những gì muốn giấu, anh đã không giấu được tôi . Tôi mất anh hay đúng hơn là tôi đành phụ anh. Biết làm sao khi trong tình cảm tôi là kẻ ích kỷ - tôi không muốn có người phụ nữ nào bước vào cuộc đời anh trước tôi . Và tôi cũng không muốn anh san sẻ tình cảm cho ai . Điều tôi biết quá muộn màng so với năm năm trời tôi quen anh. Giá như, tôi đừng quá tin anh... Giá như ...! Có phải qua mỗi bi kịch người ta thường: giá như ...
Tôi cố tạo vẻ bình thản để nói lời chia tay . Anh gục đầu . Có hay, tôi cũng quằn quại trong thương nhớ ngổn ngang...
Thời gian lại thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt...! Có lẽ, anh đã quên tôi ?! "Ai biết yêu rồi cũng một thời biết nhớ và biết quên!".
Xuân Mai

NỤ HỒNG LẨN KHUẤT

Tôi mở toang cánh cửa cũ. Một vòm trời xanh biếc màu lá hiện ra . Kỷ niệm cũ cứ tràn về làm trái tim tôi như bị bóp nghẹt lại .

Ngày ấy, cách đây bốn năm tròn. Tôi quen anh. Chúng tôi đã sống và có bao kỷ niệm. Anh chan hòa, dễ tha thứ. Anh nuông chiều tôi theo cách của riêng anh. Vòm trời xanh biếc màu xanh lá này đã chứng kiến cảnh chúng tôi chơi đùa bên nhau . Và hơn nữa nó còn chứng kiến cả cái tính gàn bướng của tôi dành cho anh.
Thế rồi, anh đi xa . Anh mang đầy ắp hình ảnh tôi trong trái tim về Hà Nội . Anh viết thư cho tôi thường xuyên. Những lời lẽ của anh đủ để tôi vẫn là tôi . Một cá tính mạnh mẽ nhưng không ít phần lãng mạn. Anh là thế. Anh đáng yêu biết nhường nào . Tôi bướng bỉnh gàn dở. Tôi giữ khư khư ý tưởng điên khùng của tôi . Anh chỉ là bạn. Một người bạn tốt của tôi mà thôi .
Đã bốn năm trôi qua . Tôi quên anh. Tôi cố đeo đuổi một bóng hình. Xa lạ và khác anh hoàn toàn. Tôi nông nổi . Tôi cố lao mình vào một mối tình vô vọng. Tôi cứ ngỡ tôi yêu người ấy . Tôi đã tưởng người ấy trọn vẹn trong trái tim tôi . Tôi khổ sở, tôi đau đớn vật vã. Và rồi tôi nhận ra rằng: Người ấy chẳng là gì đối với tôi cả.
Vâng! Tôi đã hiểu, tôi đã mất anh. Nụ hồng tôi trao anh lẫn khuất trong tôi bấy lâu nay mà tôi không hay biết. Để rồi tôi đánh mất tình yêu của anh, của tôi .
Hà Nội đã gần sang tháng chín. Anh đang làm gì? Anh có nhớ đến nhỏ Mai dù chỉ là thoáng qua ? Giờ đây, em đã là cô sinh viên Văn Khoa đại học Đà Lạt. Ở nơi cao nguyên ngút ngàn màu xanh ấy, em luôn nhớ đến khoảng trời xanh nhỏ bé của chúng mình. Em không cầu xin anh tha thứ. Em cũng chẳng cần van nài để trở thành bạn của anh. Mọi cái đã qua đi . Thời gian thì ngàn đời không trở lại .
Em càng không phải là em của ngày ấy . Dù ở đâu, nơi nào . Một góc trái tim em luôn có hình ảnh anh. Và sâu thẳm trong hồn, em luôn cầu mong anh hạnh phúc.
Mai Chiếu Thủy

CÒN MÃI TRONG MƯA

"Anh đi rồi, mình em về dưới mưa, chợt nghe thành phố thở dài, bỗng nghe lòng mình se lại ...". Anh ơi, bài hát này đã bao lần làm em khóc, đã bao lần làm em nhớ đến anh... Anh của em giờ đây vời vợi, ở phương trời nào xa thẳm mù khơi . Anh đã bỏ em mà ra đi, em ở lại với nỗi chua xót, đau buồn xuyên buốt lòng em.

Lại một mùa mưa, lại những chiều ở thành phố nhỏ bé này mưa rơi, mưa rả rích dai dẳng như nỗi buồn của em. Anh có biết không, ngày xưa em yêu mưa nhiều lắm, trong cơn mưa em tìm thấy thật nhiều những thơ mộng lãng mạn của riêng em. Rồi anh đến với em cũng từ trong cơn mưa, và từ góc trú mưa, anh bảo rằng anh yêu tha thiết khi nhìn em đưa tay hứng những giọt mưa và khi em thốt lên "lạnh quá". Ánh mắt anh thật nồng nàn, ấm áp, làm cho cơn mưa càng trở nên đáng yêu hơn. Em đã yêu anh từ đấy, nhiều như em đã yêu mưa .
Chúng mình rong chơi dưới mưa, ngồi trong quán cà phê hay góc phố nhìn mưa bay, rồi những tiếng cười nắc nẻ khi anh chở em qua con đường ngập nước mưa ... Chao ôi! Bao kỷ niệm xoáy vào tim em, giờ đây chỉ một mình em lang thang từng con phố như tìm về hình bóng của anh, nước mưa hòa trong nước mắt có ai hiểu cho em. Anh ơi, giờ đây em sợ mưa lắm, sợ đến điên cuồng, tụi bạn thường "dè bỉu" khi em không muốn cùng chúng nó dầm mưa vào những chiều tan học, nào có ai hiểu cho em đâu hả anh?
Anh đã ra đi thật rồi, xa thật rồi, một mình em bơ vơ ở lại . Cuộc đời làm anh thay đổi nhiều quá, tương lai của anh, sự nghiệp của anh đã lần mòn "bòn rút" tình yêu trong anh dành cho em. Em nào dám trách anh, em chỉ thấy một nỗi niềm cay đắng trong em. Anh có còn nhớ chăng, chỉ cách đây một năm thôi, anh yêu em nhiều lắm, lo lắng cho em và luôn nói rằng "em là linh hồn của anh". Em tin anh và yêu anh với một tình yêu nồng nàn, tình yêu đầu tiên của thời con gái và tình yêu ấy em vẫn giữ mãi muôn đời .
Anh ơi! Làm sao em không buồn cho được, làm sao em có thể không nghĩ về anh? Yêu nhau đã ba năm dài, chẳng lẽ anh không hiểu về em sao anh, đâu phải em buồn vì chúng mình xa cách, chỉ tại anh thôi, tại những lá thư ngày càng thưa thớt, thưa thớt đến tàn nhẫn anh có biết không, những lần thăm em cũng xa dần... Có khi bốn, năm tháng dài em nào có biết anh đang làm gì, ở đâu ? Bạn bè hỏi về anh, em chỉ lắc đầu buồn bã. Anh ơi, bao lời "dị nghị" mà em nghe ? Bao lần trong tim em báo hiệu một đổ vỡ?
Đã thật nhiều lần em cố gắng quên anh, quên đi một người đã quên em, cố gắng thật nhiều để quên đi một mối tình thật đẹp mà em đã tôn thờ suốt mấy năm nay, lòng tự ái của em và sự hờ hững của anh đã giết chết lần hồi tình yêu của em. Biết trách ai bây giờ hả anh, trách cuộc đời oan nghiệt đã rẽ chia đôi đường, hay trách chúng mình không duyên nợ . Níu kéo như một cái bóng không một lời động viên, hỏi thăm, an ủi của anh, những lần gặp mặt hiếm hoi cũng trong vội vã, muộn màng, những ngày em trông đợi mỏi mòn, những lời năn nỉ ở lại với em đối với anh như là hư vô thì trong em có còn gì đâu nữa .
Anh đâu có biết rằng những lá thư em viết cho anh nhưng không gởi mỗi ngày càng cao thêm, cao thêm như tình yêu của em hay nỗi đau của em? Anh ơi, nhưng rồi em vẫn không quên được, những lần gặp anh tuy hiếm hoi, vội vã nhưng vẫn bùng lên trong em một tình yêu mãnh liệt, anh ơi em vẫn không dối được lòng mình... Từng ngả đường góc phố nơi nào em cũng nhìn thấy anh, thấy hai đứa tung tăng đùa vui, kỷ niệm chợt đến với em đau buốt, kỷ niệm vẫn còn đây nhưng người xưa giờ ở đâu ?...
Anh biết không, những buổi chiều mưa trong góc quán quen thuộc của ngày nào chỉ một mình em, anh nào đâu biết em nghĩ gì? Lúc ấy em thèm được nghe anh gọi hai tiếng "Ngân ơi!". Em cô đơn quá, trống vắng quá và nghe nước mắt mặn môi tự bao giờ? Và cũng có những đêm không ngủ được, em mong mỏi có được một lá thư của anh để đọc cho đỡ nhớ, nhưng nỗi nhớ vẫn đè nặng lên giấc ngủ của em và em mê man gọi tên anh trong mơ khi thấy anh cùng với một cô gái khác sánh vai nhau nơi một thành phố nào xa lạ .
Anh ơi! Có phải em đặt tình yêu không đúng chỗ? Có phải ngày xưa khi đi chùa với anh, em không khấn vái nên bây giờ không có ai phù hộ cho em? Anh đã quên em, em sống sao đây khi kỷ niệm mỗi ngày cứ dai dẳng bên em, em nhớ anh trong một nỗi niềm khoắc khoải . Giờ này anh ở đâu ? Anh có biết em gọi tên anh từng giờ từng phút, anh có nhớ em như em đang nhớ anh? Có khi nào anh gọi tên em trong giấc ngủ, trong những lần đi về vô tình mắc mưa ? Anh ơi, em vẫn yêu anh, nếu có quên em, anh hãy cố tìm gặp một cô gái nào có tình yêu dành cho anh trọn vẹn hơn em nhé anh. Em không oán trách đâu anh, nhưng em muốn biết và vẫn không biết những chữ "xa mặt cách lòng" có trong anh tự lúc nào ?
Hợp rồi tan, muôn đời vẫn thế phải không anh, và biết đâu nó lại là hạnh phúc của ... riêng anh.
Trần Ngọc Bảo Ngân

DƯỚI GỐC PHƯỢNG GIÀ

Em xòe tay hứng từng giọt mưa đầu hạ từ trên mái xuống. Những giọt mưa vỡ ra tung tóe . Bắn lên khuôn mặt rạng rỡ của em. Cô nhỏ thích mưa, rất thích đứng dưới hàng hiên nghịch nước. Ánh mắt lúc nào cũng long lanh và đôi môi chúm chím cười .
Tôi rời thư viện đến bên em. Nhìn ra bên ngoài cây phượng già đầu hạ đang đỏ rực từng chùm đong đưa dưới cơn mưa . Cả trường chỉ có mỗi cây phượng nằm sau thư viện. Khi mùa hoa thắm sắc, là lúc sinh viên tụ tập vào thư viện để học thi . Nhưng chỉ có nhỏ và tôi thường ra đứng ở hành lang đối diện với thư viện ngắm cây phượng. Vì cả hai khám phá ra, đứng ở góc hành lang ấy ngắm cây phượng thì đẹp nhất. Hai đứa tranh những chùm hoa mới nở xum xuê trên cây . Bao giờ em cũng nhiều hơn tôi . Tôi thân với em vì hai đứa tôi cùng "tần số". Nhưng em hồn nhiên, miệng khi nào cũng tíu tít. Bù lại cho cái bản mặt trầm ngâm khó gần của tôi .
Em có thể ngồi hàng giờ nhấm nháp cà phê cùng tôi, khi tôi chẳng nói câu nào em vẫn không giận. Thỉnh thoảng em bảo:
- Thảo cho anh Duy mượn 5 ngàn đi hớt tóc nhá?
- Lấy đâu ra tiền mà trả - Tôi lắc đầu từ chối .
Cô nhỏ nhéo lên vai tôi một cái đau điếng, rồi ra lệnh:
- Mai mà anh chưa cắt tóc là em nghỉ chơi luôn.
Mới đây mà tôi quen em mấy năm rồi . Tôi bắt đầu đưa tay ra hứng mưa, thật lâu tôi buột miệng:
- Dễ thương quá...
Em quay lại nhìn tôi, mắt long lanh thật lạ:
- Anh muốn nói cái nào ?
- Buổi chiều nay, cơn mưa, hoa phượng đầu hạ ...
Tôi bỏ lửng câu nói, phóng ánh mắt ra ngoài cơn mưa . Bỗng nhiên tôi im lặng, em cũng im lặng, nhưng mưa không im lặng, vẫn rào rạo chạy trên mái ngói . Thật lâu em nói nghe thầm thì:
- Sao anh dừng lại thế, em đang chờ mà!
- Và cả em nữa ... nhưng anh...
- Đừng nói nữa anh . Hình như mưa khiến người ta sống với kỷ niệm nhiều hơn. Chị ấy như thế nào hả anh?
- Không hẳn là kỷ niệm. Anh vẫn đang chờ đợi và tin tưởng vào tình cảm của mình.
- Em cũng đang chờ đợi thời gian đó thôi .
- Nhưng anh rất khó xử khi ai đó phải buồn vì mình. Em hiểu không?
- Không phải ai cũng đều chịu được thử thách lớn trong tình cảm. Anh biết vậy sao còn ích kỷ - Em nói giọng giận hờn, nghe như có tiếng mưa lẫn trong lời em nói .
Hình như tôi đã thở dài . Mưa vẫn rào rạo trên mái ngói . Hai đứa tiếp tục im lặng. Tất cả những cơn mưa chỉ làm tôi nhớ đến một cơn mưa đẹp nhất trong đời mà thôi . Cảm giác trong cơn mưa đẹp ấy, không có lần thứ hai . Nếu cố gượng ép thì có nghĩa gì đâu .
Ngày gần thi bài vở nhiều, không còn thời gian ngắm hoa phượng nữa . Thỉnh thoảng trong thư viện em đi ngang qua bàn tôi và để xuống một cây kẹo, không nói một lời nào . Phải chăng tôi quá ích kỷ!
Mùa thu ấy qua thật nhanh, bây giờ sinh viên đã khăn gói quay về gia đình. Chiều nay bỗng nhiên tôi muốn ngắm cây phượng trước khi về nhà. Sân trường im lặng. Hoa phượng rơi xuống đất như thảm đỏ. Qua thư viện, góc hành lang ấy đến rồi . Tôi ngẩng lên bắt gặp em đang đứng đấy, vẫn đôi mắt nhìn tôi nghe xao xuyến cả lòng. Chúng tôi nhìn nhau như thế, cùng im lặng.
Một cơn gió ùa đến. Trời lắc rắc mưa . Mấy cái lá vàng trên cây chao đảo rụng xuống. Gió thổi lớp thảm đỏ bằng xác hoa phượng bay lên. Tôi thấy mình có lỗi, một điều khó nói với em trong buổi chiều như hôm nay . Đang bần thần đứng đó, tôi nghe .
- Sắp mưa rồi Thảo ơi . Hái chừng này hoa thôi nha .
- Ừ, thôi đủ rồi . Cẩn thận kẻo té nghe Dũng.
Hắn đến bên em trao mấy nhánh phượng vừa hái .
- Có mấy nhánh hoa kia chưa tàn sao không để Dũng hái . Mấy nhánh này tàn gần hết, có lẽ nó nở từ đầu mùa hạ .
Em cầm cánh phượng, mắt buồn xa xăm. Phải chăng đó là chùm hoa em từng tranh với tôi . Bây giờ chúng xơ xác quá. Vẫn còn một vài nụ nở muộn như níu kéo mùa hạ đừng vội qua .
- Mình về Dũng.
- Trời sắp mưa rồi .
Rồi cơn mưa trút xuống. Tôi nhìn theo hắn chở em đi trên sườn ngang chiếc xe cuộc. Mấy chùm hoa trong tay em phất phơ xa dần trong chiều mưa . Tôi tựa lưng vào tường thư viện mặc cho mưa ướt cả người . Nhìn lên cây phượng, nó như già thêm vì xơ xác. Cuối mùa rồi còn gì! Mưa mát lạnh cả tâm hồn. Nghe thoảng niềm nuối tiếc trong lòng. Không biết mình tiếc điều gì? Một mùa hoa phượng vội qua, một kỷ niệm nơi góc hành lang giảng đường, hay một năm nữa của đời sinh viên qua mau .
Người con trai ấy quay lại, trao tôi mảnh giấy của Thảo . Bây giờ hắn cũng ướt như tôi:
"Chúc anh nhiều niềm tin nghị lực để chờ đợi ..."
Tôi gấp mảnh giấy nhòe đi vì mưa . Thầm chúc em may mắn. Rồi người ta cũng hiểu anh, em à.
Mưa vẫn chưa ngớt, mưa cuối hạ sao mà dai dẳng quá. Nhìn lại cây phượng già lần nữa, hình như tôi đã thở dài ...
Nguyễn Văn Đông

ĐIỆP KHÚC BUỒN

Đêm nay anh về, em lo sợ quá. Có lẽ tất cả rồi cũng trôi qua . Thời gian sẽ là phương thuốc thần xoa dịu vết thương trong tim anh. Anh nào biết, khi anh nói lời yêu, tim em không hề xao động, em đã cố gắng lắng nghe nhịp đập của con tim nhưng nó vẫn thản nhiên, chẳng mảy may lạc nhịp, chẳng ngân nga bài hát của riêng nó. Và em đã hiểu, cái mà em ngỡ là tình yêu đầu đời, chẳng bao giờ tồn tại . Mối tình học trò ngây ngô, khờ khạo nghĩ lại em cứ tự cười mình.

Ngày ấy anh như vầng hào quang chói sáng, cao lớn, rắn rỏi, xuất sắc về mọi phương diện, đã là niềm mơ ước của vô số trái tim, trong đó có trái tim nghịch ngợm, láu táu của em và em đã chờ đợi, đợi chờ mãi cho đến khi anh đã nói lên những lời của trái tim, vậy mà trong lòng em cứ dửng dưng. Lúc đó tình cảm của anh thật là mãnh liệt còn em thì lại sợ, nếu em nói câu từ chối, anh sẽ ra sao ?...
Và em đã nói dối, chẳng phải lần đầu tiên em nói dối, em đã từng nói dối một cách trơn tru nhưng sao lần này lời nói dối bật ra khỏi đôi môi một cách khó khăn, khi lời nói bật ra thì em đã không níu kéo lại được, nhìn anh rạng rỡ vì hạnh phúc em lại ray rứt trong lòng, lương tâm dằn vặt em lại không nỡ lừa dối anh, em sợ anh sẽ đau khổ hơn khi biết sự thật.
Em đã quyết định nói thật, nhưng lời nói thật của em đã làm tổn thương anh, em chỉ biết nói câu xin lỗi, em chẳng đo lường được phản ứng của anh. Anh đã chán nản đã buông xuôi tất cả, anh căm ghét thế giới này đòi sang thế giới khác, nơi đó anh sẽ được bình yên hơn. Em mong muốn em và anh sẽ là bạn bè nhưng anh lại từ chối em. Em đã mong anh hãy quên em như khi xưa em từng mong anh hãy nhớ đến em. "Tình yêu chỉ là một trò chơi cút bắt, suốt đời cứ mãi đuổi nhau, tìm nhau". Em cay đắng khi nhận thấy sự nhận xét của mình là chính xác, tình yêu chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Và em đã bất lực nhìn anh lao vút qua đời mình, lòng trống rỗng và vô vọng. Một cơn lốc đã đi qua đời em, trái tim em ngân lên một điệp khúc thật buồn.
Bây giờ em và anh ở hai phương trời khác nhau, em cảm thấy buồn và bế tắc trong suy nghĩ, làm người lớn sao thật rắc rối, khó khăn. Em lại thầm ao ước em nhỏ bé như thuở nào, mơ mộng về một cuộc sống màu hồng êm ả. Mơ ước cũng chỉ là ước mơ, cuộc sống nhuộm một màu xám không hứa hẹn một điều gì tốt đẹp.
Bây giờ anh lại viết thư nói câu xin lỗi và anh sẽ mãi mãi chờ em, nhưng để làm gì? Anh hãy đừng chờ đợi dù biết là vô vọng, hãy đừng hy vọng ở một kẻ đã quay lưng. Em cầu mong anh hãy quên em như quên một kỷ niệm buồn. Hãy để câu chuyện chôn sâu vào dĩ vãng, đừng tuyệt vọng bởi cuộc đời này còn có ánh nắng, nó xua tan những cụm mây xám trên bầu trời, trả lại cho bầu trời một màu xanh hòa bình và hạnh phúc. Lúc ấy trái tim của anh sẽ ngân nga bài ca mà chỉ riêng một trái tim khác mới hiểu được.
Đông Giao

CÒN GÌ CHO TUỔI EM?

Người yêu ơi!

Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em mong được gọi anh thế! Dẫu rằng giữa chúng ta, cả anh và cả em - chưa ai - dù chỉ một lần thốt ra lời yêu đương ngọt ngào ... Em biết và cả anh cũng biết! Ta trao nhau tất cả sự ngọt ngào của một tình yêu trong sáng nhưng cũng xiết bao gợi mở chân thành. Em đâu có ngờ rằng ngày hôm nay - chính niềm tin ấy đã giết chết em...!
Đêm chia tay - đêm cuối cùng của niềm hy vọng. Em chưa kịp nói cho anh những điều thầm kín nhất của lòng mình thì anh đã vội xa em. Chao ôi! Lúc ấy em mới biết rằng mình đã xây một tòa lâu đài trên đống gạch vụn. Lý tưởng ảo ảnh mà em đang xây lên bỗng sụp đổ hoàn toàn. Em đã rơi từ trên cao xuống cái hố sâu thẳm của lòng người, chết chìm trong đó mà chỉ mình với mình thôi! Không ai hay! Em không tin và cũng không dám tin vào những gì đang xảy ra chung quanh mình.
Tan vỡ! Chiếc ly pha lê đẹp tuyệt vời đã vỡ tan như tình yêu ngày nào anh dành cho em cũng không còn nữa . Trong cơn nức nở của lòng mình, em đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt cứ tuôn rơi ... Trước mắt em, mọi thứ mờ nhạt để rồi niềm đau ấy mỗi lúc một lớn lên... Trái tim em như đang chảy máu . Em cảm thấy thương mình hơn bao giờ hết! Em đưa tay áp lên ngực và tự dỗ dành mình như thể dỗ dành một đứa trẻ mồ côi tội nghiệp...
* * *
Thời gian qua đi, em tưởng em đã quên được anh nhưng bây giờ thì em biết em đã lầm! "Thời gian có thể làm thay đổi mọi cảnh vật trên trái đất nhưng chẳng thể nào xóa được dấu vết của mối tình đầu trong trái tim".
Em đã không quên anh dù biết rằng đó là một điều sai lầm. Em đã dành cho anh quá nhiều tình cảm dù anh không hề xứng đáng...
Một bộ mặt đẹp trai ư ? Nó chỉ là cái vẻ hào nhoáng bề ngoài để che đậy những xấu xa, tầm thường và giả dối! Một tâm hồn cao thượng, một trái tim giàu tình cảm như em đã từng nghĩ ư ? Không! Đó chỉ là sự ngộ nhận của em!
Em cứ tưởng rằng anh là một người thiếu tình cảm thì anh sẽ biết trân trọng nó, gìn giữ nó... Nhưng em thật không ngờ chính anh lại là người chà đạp lên nó. Chỉ vì lòng kiêu hãnh của mình mà không ngần ngại đè bẹp trái tim em. Anh những mong rằng tất cả những người con gái phải qui phục trước anh để rồi anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh muốn... Thật quá tầm thường và ích kỷ! Em không thể ngờ rằng đó là người mà em đã hy sinh quá nhiều kể cả khi mình đã mất đi, đã cho đi mà không hề hối tiếc.
Anh đã từng nói với em bao điều hứa hẹn... Từng làm cái thuẫn để che chắn cho em... Dù em không mảy may dựa vào chúng để sống nhưng em cần có chúng cho niềm tin của mình, cho những gì em đã dám làm, dám cho đi ... Nhưng cuối cùng thì em được cái gì?
Cứ gặp nhau, cứ nhìn thấy nhau, trái tim em như muốn vỡ ra thành từng mảnh, bao giận hờn tiếc nuối cứ trào lên, gào thét như những con sóng ngầm để rồi không còn gì hơn ngoài sự chua chát và cay đắng! Em đã tự biến cuộc sống mình thành cái bẫy, một cái lồng tù túng mà không đủ nghị lực để thoát ra .
Chao ôi, những giọt nước mắt mặn chát và làm đắng ngắt tâm hồn. Em đã phải trả giá quá đắt cho một sự khát khao những điều tuyệt vời nhất (một tình yêu trong sáng và đích thực). Lỗi là tại em! Làm sao em có thể thấy hết được những trắng đen ở đời ...? Mười bảy trong em vấp ngã!
Em biết rằng, khi em đã yêu anh thì tuổi thơ của em không còn nữa . Và khi em đã mất anh thì tuổi mười bảy của em cũng trôi qua ... Tất cả những gì còn lại chỉ là dấu vết của mối tình đầu trong sáng và đẹp như pha lê ...
Lương Thúy Hà

CHẲNG BAO GIỜ EM HẾT YÊU ANH

Mãi bây giờ, khi đã quen với những đêm dài thao thức, dòng nước mắt ân hận bao lần âm thầm để làm ướt gối đêm khuya, em vẫn chưa thể tin rằng em đã mất anh - người lính ngày xưa nâng niu những trang thư em viết. Những trang thư giấu kín tâm tư của anh ngày nào, giờ càng làm cho hồn em thổn thức, nhớ nhung...

Em đã có một người bạn thật hiểu em - dù anh và em chỉ gặp nhau trên những cánh thư, còn con người bằng xương bằng thịt thì mình chưa một lần gặp gỡ. Cả anh, cả em đều đến với nhau bằng sự thánh thiện cao quý của tâm hồn, một người lính trẻ lãng mạn và một cô học trò bướng bỉnh mà đa cảm. Ngày đó, khi viết thư cho anh, em hay kể về những kỷ niệm tuổi ấu thơ và hay vẽ bằng lời những gì của quê hương - mà em cho là đẹp.
Anh đã từng nói rằng sẽ có ngày anh sẽ về quê em, cùng em ngắm dòng sông Mã lững lờ trôi, sóng bước với em dọc bờ con kênh đào và phóng tầm mắt ra xa nhìn cò trắng theo đôi đáp xuống đồng mỗi buổi hoàng hôn, anh sẽ lội khắp hồ sen, hái tặng em một bông hoa mà em mê nhất... Em không nghĩ rằng đó là những lời chót lưỡi đầu môi . Em tin lòng anh chân thật khi cảm nhận được tình cảm của anh nén trong từng câu, chữ.
Em chỉ còn thiếu lời tỏ tình nhẹ như gió thoảng của anh, em sốt ruột đón chờ lời thiêng liêng nhưng trong mỗi lá thư, em không dám nói hết lòng mình. Em cản ngăn điều anh định nói, chỉ vì: em muốn kéo dài cái hạnh phúc đang chờ đợi, bởi em sợ tình yêu dễ đến sẽ mong manh.
Chẳng biết anh nghĩ gì khi em im lặng không hồi âm những lá thư của anh, em nhất định không cho anh địa chỉ mới khi từ giã mái trường trung học. Em phải day dứt nhiều, băn khoăn nhiều khi quyết định lãng quên anh tuy biết rằng em sẽ khó nguôi quên, vẫn biết rằng khó tìm lại được cho mình một tâm hồn đồng cảm và chắc chắn rồi em sẽ ân hận. Nhưng tất cả, tất cả phải tạm gác lại để thực hiện con đường mà gia đình em vạch sẵn: em phải vào đại học. Em im lặng một cách đau khổ sau mỗi lần đọc thư, thầm an ủi: rồi có một ngày nào đó anh về, em sẽ tạ lỗi nhiều . Rồi em bặt tin anh khi năm học kết thúc, em lặng lẽ xót xa .
Giờ đây, có những ngày nơi giảng đường đại học vắng ngắt, em lặng thầm gặm nhấm nỗi cô đơn. Thư của những người lính khác không khơi dậy được trong em niềm xúc động. Ngày, em vui đùa cùng bạn bốn phương nhưng đêm về nước mắt đẫm bờ mi . Em lần giở lại trang thư ngày xưa, chưa đọc lại, chỉ khép mi mắt thôi, những lời anh viết đã ngân dài trong lòng. Có một bức thư, anh đã dùng tiếng "Người thương ơi!" để gọi em... Niềm xúc động, sức chịu đựng vỡ òa ...
Ơi người bạn đã lấy đi ở tâm hồn em sự hồn nhiên vô tư, giờ anh ở nơi nào ? Sao không một lần nữa đến cùng em để xua đi trong lòng em sự giá băng? Em yêu anh! Vâng - lời nói ấy giờ đây đã muộn màng nhưng em tin ở một nơi nào đó anh vẫn chưa nguôi quên kỷ niệm, bởi em tin "anh không phải là người dễ thay đổi" đúng không anh?
Cơn gió chiều nay vô tình khơi nỗi buồn đưa kỷ niệm xưa tìm về. Bất giác trong tâm hồn em chợt vang lên những lời thơ anh viết tặng em:
Có lẽ nào chỉ một mình em nhớ
Anh cũng nhớ cồn cào da diết
Tuy không nói hẳn rằng em cũng biết
Chẳng bao giờ anh lại muốn xa em.
Và em, em cũng chẳng bao giờ muốn vậy . Không hiểu sao giữa cuộc sống chật vật đời thường, em vẫn không mất niềm hy vọng, thậm chí là niềm tin: Anh sẽ về bên em! Còn em, em chẳng bao giờ có thể hết yêu anh! 
Phạm Hương Mai

HOÀI TƯỞNG

Tặng K.L.

Đặt chiếc lá cuối cùng của mùa thu lên lòng bàn tay . Cảm giác như mình đang cầm những niềm hoài tưởng. Sắc lá màu vàng sậm chuyển dần sang màu nâu . Ngước nhìn lên trời cao kia, những cành cây vươn ra, gầy và khẳng khiu quá. Có cơn gió heo may qua phố, cảm giác lành lạnh. Nhớ mênh mông!
Bây giờ là mùa thu . Ngày xưa cũng là mùa thu ...
Em không hiểu mình cứ mãi nhớ về những ngày đã qua, nào có ích gì. Biết vậy nhưng chẳng thể nào quên nổi . Và day dứt, cả với những điều chưa kịp đặt tên.
Em mùa thu xưa còn là đứa học trò cấp ba, nghịch và hay hờn dỗi . Cái mặc cảm, tự cao em có lắm lúc còn lớn hơn cả niềm tin. Em hay hoài nghi . Hoài nghi mà không hiểu đó là thứ vũ khí lợi hại có thể giết chết tình bạn. Bây giờ nghĩ lại, đôi lúc tự dằn vặt mình. Giá như ngày ấy mình thế nọ! Giá như ngày ấy mình đừng thế kia! Giá như ...
Anh ngày ấy là sinh viên đại học năm thứ tư . Cao lớn đẹp trai lại học giỏi - đó chính là mẫu người yêu lý tưởng mà bao nhiêu đứa con gái như em từng mơ ước. Phớt Ăng-lê những ánh mắt ganh tị của lũ bạn, của các chị học cùng trường nhưng sau anh mấy khóa, em nhận lời làm bạn với anh. Điều này cũng khiến cho em không ít những băn khoăn. Anh làm bạn với mình vì lẽ gì nhỉ ? Em không xinh. Thậm chí có đứa còn bảo em xấu đến ghê cả mắt. Như vậy đây không phải là lý do rồi! Hay là em nói chuyện cuốn hút? Có lẽ cũng không. Mặc dù em có thể nói rất nhiều, rất lâu nhưng như thế làm gì có duyên. Cuối cùng em tự thỏa mãn với lý do ... cũng của chính mình: Anh chơi với em, có lẽ, bởi vì em biết làm thơ ?!
Ngày ấy thơ của em hay được các báo đăng. Có một dạo chính em cũng không thể tin nổi họ in thơ của mình nhiều đến thế. Em trở thành nổi tiếng. Lũ bạn chuyển sang thán phục và sự ganh tị của chúng nó được giấu vào bên trong chứ không còn tỏ rõ ra mặt như trước kia . Đi bên anh, em được dịp vênh lên. Đôi lúc trở nên thái quá làm anh khó chịu . Đã có lần anh nói: "Em bây giờ khác lắm, không còn như ngày xưa!".
và phải chăng vì em không còn như ngày xưa mà những tối thứ bảy anh dành cho em cứ dần dần thưa đi . Một tuần anh bận. Hai tuần anh bận. Đến tuần thứ ba ... Anh đến! Em vùng vằng giận dỗi mặc anh năn nỉ, ra sức nói lời thanh minh. Một hai lần như thế, anh không đến nữa . Lúc thói kiêu kỳ của em xẹp xuống thì mọi việc đã xảy ra mất rồi . Lần cuối cùng gặp nhau, anh giải thích: "Chúng ta không đồng quan điểm, anh rất tiếc! Nhưng đành phải chia tay nhau thôi!" Thế là hết. Em khóc. Dạo ấy mùa thu sắp sửa đi qua, nhường chỗ cho mùa đông, gió bấc lùa hun hút qua đường, lòng tê buốt.
Mùa thu ...
Em không còn làm thơ . Chỉ thỉnh thoảng buồn lôi những bài ngày xưa ra xem rồi tự cười mình. Trẻ con quá thể! Mấy lần gặp anh đi với bạn bè trên phố, em định gọi nhưng cái bản tính kiêu kỳ không cho phép nên lại thôi, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Những chiều lang thang, em nghe sau lưng có ai đang gọi khẽ tên mình. Ngoảnh lại, thảng thốt. Rồi ngơ ngác, tiếng lá khô vỡ òa dưới chân.
Đặt chiếc lá cuối cùng lên lòng bàn tay, tiễn mùa thu đi, em nghe lòng nuối tiếc. Mùa thu này khác với ngày xưa . Như anh bây giờ khác với ngày xưa . Nhưng nếu gặp nhau, chỉ xin anh một điều: Hãy đừng coi em là cô bé! Mùa thu này qua ngõ, em mười tám tuổi rồi còn gì...
Mười tám tuổi . Nhắc lại những kỷ niệm cũ, em thầm hỏi: Liệu anh có còn nhớ không? 
Nguyễn Ngọc Khánh

NỖI NHỚ TRONG MƯA

Tôi và anh quen nhau trong một buổi tập văn nghệ, nhưng tôi lại không có khiếu ca hát. Tôi được cô chủ nhiệm chỉ định dắt nhỏ bạn đi tập chuẩn bị cho buổi hội diễn. Ngược lại, anh lại là một tay trống cừ khôi của trường, và cũng không ít nàng thích anh. Lúc ấy tôi chỉ là cô học trò lớp 11, còn anh học trên tôi một lớp. Tôi đã được bạn bè bàn tán về anh, nhưng tôi chỉ thờ ơ gật đầu cùng lũ bạn. Cho đến ngày hôm ấy, một buổi chiều mưa, tôi co ro ngồi trong góc phòng tránh những luồng gió mang hơi lạnh thổi vào . Tôi có cảm giác khó chịu và nghĩ là đang có kẻ nhìn mình, bất giác tôi ngẩng lên nhìn xung quanh và bắt gặp ánh mắt anh...

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát tôi và anh quen nhau đã mấy tháng, anh thường hay đến nhà tôi ngồi trò chuyện với tôi vào buổi tối, chúng tôi ngồi ngoài sân nhìn trời đất và chỉ biết nói chuyện trên lớp của tôi và anh, có hôm cả hai chúng tôi đã ngồi hàng giờ không nói và có lúc thì cả hai cùng mở lời, làm thành những chuỗi cười thơ ngây . Hình ảnh của anh đã bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi từ dạo ấy, cả hai chúng tôi biết đã "yêu" nhưng không ai dám nói bởi lúc đó chúng tôi còn quá nhỏ. Những ngày tháng trôi qua với giận hờn, vui vẻ nhưng e dè và ngại ngùng đã chiếm hết phần lớn trong chúng tôi .
Tôi và anh có lẽ chỉ có duyên với nhau dưới trời mưa . Trưa hôm ấy tôi tan học, đang xớ rớ lên xe đạp vội về nhà thì trời mưa âm ỉ suốt mấy ngày nên nước đọng đầy đường, tôi gặp anh đón tôi ở góc đường, tôi chợt run lên vì đã mấy tháng nay tôi và anh giận nhau mà cho đến hôm nay tôi cũng không hiểu tại sao chúng tôi lại như thế và đánh mất đi khoảng thời gian cuối cùng của mình. Chỉ còn ba ngày nữa anh sẽ vào Sài Gòn và một tháng sau anh sẽ bay sang Mỹ cùng gia đình.
Tôi như kẻ say, chỉ biết cười và cười, đầu óc tôi quay cuồng không biết phải nói gì chỉ ghi vội vài dòng chúc anh và gia đình thượng lộ bình an và anh hãy chỉ xem tôi như đứa em tinh thần. Tôi rất buồn khi viết dòng chữ đó, nhưng tôi không muốn anh phải suy nghĩ về tôi, tôi hiểu lòng anh. Đêm đó, lần đầu tiên chúng tôi đi ra ngoài, anh chở tôi đi lang thang ngoài biển, đường phố vắng tanh như cũng buồn cùng chúng tôi và cả hai cùng im lặng đeo đuổi suy nghĩ của mỗi người . Thỉnh thoảng anh lại chỉ nhắc nhở tôi đủ thứ chuyện và cũng đêm đó tôi và anh cùng hứa hẹn gặp lại nhau sau năm năm thử thách.
Sáng hôm sau, tôi nhận từ tay anh một lá thư, lá thư mà anh đã dùng hết can đảm để viết cho tôi, và cũng là lần đầu tôi nhận thư "tỏ tình" trong đời, và cũng là ngày cuối cùng của tôi và anh. Tiễn anh đi, trời âm u như chính lòng tôi lúc ấy . Tôi không nói được lời nào, bởi tâm hồn tôi như vỡ ra từng mảnh. Tôi và anh không nói lời nào, cả hai ngượng ngùng đỏ mặt vì đã hiểu trong lòng mỗi đứa nghĩ gì. Tôi hứa tôi sẽ chờ anh trở về. Lần đầu và cũng là lần cuối tôi và anh đứng sát bên nhau trước bạn bè và gia đình anh, nhưng anh vẫn không dám nắm tay tôi ...
Những lá thư qua lại giữa tôi và anh thật đều đặn, tôi lấy đó làm niềm tin tưởng cho bản thân, ấp ủ và vẽ ra một tương lai như trong thư anh viết.
Và cũng đến ngày chúng tôi được gặp nhau, tôi theo gia đình sang Mỹ sau khi anh đi được ba năm rưỡi . Khi tôi sang đến nơi, chúng tôi liên lạc điện thoại thường xuyên hàng tuần. Tất cả những gì anh nói tôi đều tin đó là sự thật. Rồi tôi sang thăm anh và gia đình đúng ngày chúng tôi xa nhau được bốn năm. Lúc đó tôi chưa đi học nên đi dễ dàng hơn anh vì anh vừa đi học và đi làm nên tôi đã thông cảm và bỏ cả cảm giác tự ái để đến thăm anh. Khi gặp lại anh, anh và tôi ngỡ ngàng nhìn nhau, tôi thì xác định rằng tôi đã "yêu" thực sự lòng mình.
Tôi chỉ sang thăm anh bốn ngày, và cũng trong bốn ngày đó tôi tan nát lòng mình khi biết là anh đã có một người con gái khác, cô ta là bạn cũ của anh và anh chỉ vừa gặp cô ta hai tháng trước khi tôi đặt chân đến Mỹ. Tôi ân hận vì đã không đi đúng chuyến bay trước đó hai tháng vì gia đình tôi có công việc nên phải dời lại, phải chăng đó là số phận của tôi ? Cô bạn gái của anh sống ở Cali, anh lại ở một tiểu bang khác và họ mới có duyên phận ư ?
Tôi quay trở về nhà, sau một chuyến đi gọi là mở rộng tầm mắt nơi xứ sở mới và xác định lại tình cảm của mìhh. Tôi muốn nói, muốn trách anh nhưng tôi đã không thể nào làm điều đó, bởi vì tôi yêu anh thực sự và tôi nghĩ là tôi sẽ tha thứ cho anh một khi anh trở lại .
Thời gian qua, tôi cũng bận bịu với việc học, việc làm và hầu như tôi không rảnh rỗi suốt cả tuần. Nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn nhớ đến anh và tôi đã dùng cả hai ngày weekend của mình để chỉ viết một bài này ư ? Tôi vẫn miên man nghĩ về anh dù anh hoàn toàn giả dối và giả dối . Và tôi thầm nghĩ "phải chăng tất cả đàn ông đều dễ đổi lòng!".
Ngoài trời lại đang mưa, những cơn mưa thường làm tôi bồi hồi nhớ lại những gì đã qua . 
Tố Nga

HOÀI NIỆM

Ai cũng có một khoảng trời riêng để nhớ để thương. Tôi cũng vậy . Không biết khoảng trời đó có tự lúc nào, chỉ biết rằng nơi đó có anh.

Vào đại học tôi vừa tròn mười tám. Tôi còn nhớ rất rõ, khôn nguôi - đó là một ngày thời tiết đột ngột lạnh ở giao mùa thu - đông, trong hành trang lên đường, tôi không quên gói ghém mang theo lời mẹ dặn "Ở xứ lạ người dưng cố gắng học nghe con, tuổi con còn non nớt lắm để nghĩ đến chuyện yêu đương!". Thoáng nghĩ tới trái tim bằng thép của mình, tôi yên tâm "Dạ". 
* * *

Những ngày đầu sống trên đất Huế - xa cái thị xã heo hút và bé nhỏ đầy ắp những dấu yêu - tôi hoàn toàn lạ lẫm. Tôi tiết kiệm cả lời nói, cả nụ cười . Lòng nhủ lòng: biết đâu những lời nói dịu dàng, những nụ cười mềm... như con gái sẽ là "cơ sở" cho những-chuyện-không-đâu . Và tôi đã tán thành ý nghĩ đó.
Thế rồi cuộc đời lại có những đổi thay bất ngờ thú vị, và đôi lúc, có cả những cái mà con người ta không mấy ai bằng lòng. Tôi thì có cả hai .
Cũng như bao mùa thi, năm đó, giảng đường chật ních. Một tối nọ, tôi đang loay hoay tính mãi bài toán xác suất thống kê mà vẫn chưa tìm ra đáp số. Bực dọc, tôi gắt "Học xã hội mà đưa vào bộ môn này làm gì cơ chứ?! Chán chết!". Chợt một giọng nói lạ lắm vang lên đằng sau làm tôi quên mất mình đang "nổi sùng": - "Này cô bạn, còn chỗ trống cho mình ngồi nha!".
Tôi ngước nhìn dò xét và xích vào trong - thay cho câu trả lời, rồi tiếp tục công việc dở dang của mình. Lát sau, tìm ra đáp số, tôi thở phào và đi dạo dọc dãy hành lang. Chợt có người tiến lên sóng đôi - lại là anh.
"Thôi đi cái trò làm quen, "xưa" rồi!" - Tôi nhủ.
- "Này cô bạn, cô học gì dzậy ?". Anh hỏi .
- "Sư phạm Toán tư" - Tôi nói nhát gừng.
Thoáng chút nghi ngờ, rồi anh tiếp:
- "Hình như ... đã gặp ở đâu đấy, quen lắm!".
Tôi "à" lên một tiếng rõ to rồi tiếp:
- "Con cháu Bác Hồ cả mà!"...
Rồi sau này bất kỳ một cuộc đối đáp nào, anh cũng chịu thua "một nước" vì cái tính bướng bỉnh của tôi . Một buổi tình cờ, anh phát hiện ra nơi nhãn vở của tôi và biết rằng "Tôi mới năm nhất của Đại học Đại Cương, còn anh - sinh viên Y khoa năm tư - lớn hơn tôi ba lớp và năm tuổi . 
* * *

Thấm thoát vậy mà thời gian vụt trôi, mang theo mấy mùa thi . Có lần đang ngồi học ở giảng đường, tôi bâng quơ hỏi anh:
- "Anh này, mình quen nhau mấy năm rồi ?".
Anh rời mắt khỏi cuốn "Giải phẫu", nhìn tôi trả lời:
- "Anh không đếm năm, chỉ đếm ngày thôi - ngày nào gặp em là anh "dzui", học "dzô" ào ào, còn những buổi một mình, anh làm sao ấy!".
- "Xạo hoài, hổng tin à nghen!" - Tôi nhại giọng anh.
- "Ừ, xạo với em một tí cho "dzui", hổng được à!".
Tôi tức anh ách, không thèm véo anh một cái rõ đau cho bỏ ghét như mọi lần. "Đừng hòng mà dỗ ngọt, "ta" sẽ đóng mặt lạnh cả tuần cho "ngươi" mặc sức năn nỉ!". Tôi thầm khoái chí với ý nghĩ đó rồi lấy viên phấn vạch một đường phân hai trên mặt bàn và hí hoáy vào tờ giấy: "Lãnh địa đã rõ ràng, bất khả xâm phạm, kẻ nào phạm quy sẽ bị trừng trị theo luật... giảng đường". Tôi đặt nó vào "ranh giới".
Anh nhìn, cười xòa . Chốc chốc lại đẩy khuỷu tay về phía tôi . Cứ mỗi lần như vậy, tôi lấy viết "phạt" vào nơi "vô duyên" đó một dấu chéo . Anh đếm vào tờ giấy:
- "Một dấu X"
- "Hai dấu X"
- "Mười dấu X"
Tôi tới tấp gạch vào khi anh liên hồi "phạm quy". Rồi cuối cùng, anh kết luận và đẩy tờ giấy về phía tôi:
- "X lũy thừa n! - ên nờ giải thừa cái hôn rồi đó! Quá xá là nhiều!"
Bấy giờ, tôi mới vỡ lẽ "Gậy ông đập lưng ông". Đành nhìn vào cái mặt "dễ gây lộn" của anh - hai đứa cười huề...
Rồi những ngày anh và tôi bên nhau cũng qua đi . Rời Cố Đô, anh mang theo tấm bằng Tốt nghiệp loại ưu về miền Nam quê anh để nhận một chỗ làm có biên chế Nhà nước mà ba anh đã sắp đặt. Ngày anh và tôi chia tay, cũng một tối thứ bảy, cũng tại quán cà phê "Hẹn" - nơi mà những ngày yêu nhau, anh thường đưa tôi đến để hưởng trọn đêm cuối tuần - bình dị, dễ thương như bao tình yêu sinh viên khác.
Với những chàng Don Juan thời hiện đại, khi đã chán ngán cô gái này, thường thì họ âm thầm rút lui và thản nhiên lập mối quan hệ với cô gái kia . Anh thì khác, vẫn cái giọng miền Nam ngọt ngào, đêm đó anh nói với tôi nhiều lắm. Nhưng tôi có nghe thấy gì đâu vì lúc đó, tai tôi ù đi . Bấy giờ, tôi cũng chỉ mang máng nhớ, đại để như, rằng anh là con trai một, Ba anh bảo gia đình anh Nho giáo phải môn đăng hộ đối . Rằng anh không yêu con gái ông Giám Đốc Bệnh Viện thành phố, nhưng chỗ người lớn, anh không làm khác được. Rằng tôi hãy tha thứ cho anh... Tôi gục vào vai anh, nức nở. Toàn thân tôi run lên. Bất giác anh ôm hai vai tôi, vỗ về:
- "Em đẹp người, đẹp nết, rồi em cũng sẽ gặp được người xứng đáng. Can đảm lên, đừng lãng mạn nữa cô giáo Văn tương lai!".
Trời đất quanh tôi quay cuồng. Tôi như vụn vỡ tan ra theo từng lời nói của anh. Tha lỗi cho anh ư ? Trời ơi! Anh tội tình gì với tôi khi trước mặt tôi, chân dung anh đã rõ ràng?!
Hai năm bên nhau - anh và tôi đã trải qua những tháng ngày bất tận. Những mùa thi kiệt lực, hai đứa lo sốt vó. Những tối thứ bảy nồng nàn, tựa vào vai anh để thấy bình yên hơn bao giờ hết, để nghe cái nóng hôi hổi trong anh chạy dọc khắp cơ thể tôi và lan ra từng thớ thịt. Để rồi trái tim tôi nhảy lò cò khi, có một lần, anh đặt vào mắt tôi một chiếc hôn. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì anh bảo "Con gái mắt lá răm buồn lắm!" Tôi siết chặt tay anh, phụng phịu: "Nếu anh và em cứ mãi thế này, em không thèm buồn đâu!"... Rồi những ngày giận hờn vì anh trễ hẹn có năm phút, hay mải mê lo học mà quên mất, chốc chốc lại khều chân tôi một cái, hỏi cái gì đó, vẩn vơ . Rồi những ngày "Hòa bình lập lại", niềm vui lại tràn ngập trong tôi, tôi nhộn hẳn lên, hân hoan như trẻ con vòi được quà mẹ ...
Hai năm bên nhau - cay đắng có, hạnh phúc có và cả những thử thách... Tôi đã ý thức đậm đà rằng: mình đã thực sự yêu anh. Có lần vui miệng, tôi hỏi anh "Tỉ như có một ngày, vì lẽ gì đó anh không yêu em nữa thì sao ?". Anh dí tay vào trán tôi, thỏ thẻ: "Bờm ạ, "mải" mốt "tui" sẽ cưới em đem vào Nam cho Huế bớt mưa nắng thất thường!". Tôi dẩu môi, lườm anh một cái, lòng lâng lâng vui .
Nhưng giờ đây, cũng tại miền đất này - nơi mà anh và tôi - hai con người lạ hoắc từ hai phương trời đã gặp và ươm hạt tình yêu . Khi nó vừa đâm chồi nảy lộc thì cái điều vẩn vơ tôi hỏi anh dạo nọ lại là sự thật. Có lẽ không sai khi ai đó bảo rằng: "Thực tại nào cũng trần trụi đến xót xa".
Đêm cuối tuần, lang thang một mình trên Cố Đô, từng cặp tình nhân lướt qua làm vương vãi sau lưng những tiếng cười giòn tan và con người tôi bơ vơ lạc lõng. Chợt câu thơ ai đó ùa về:
"Đôi khi
chẳng biết mình mong ai
và muốn gì
trong mỗi tối thứ bảy dài quá đỗi ..."
Huế vào Đông, lạnh và buồn - cái buồn đến nao lòng. Thèm biết bao cái nóng ở quê anh để làm ấm lại trái tim tôi qua bao ngày buốt giá... 
Hoài Phương

MẢNH VỠ

Anh đi qua tôi, không nhìn lại, không một chút tình cảm, không còn cái đầm ấm của một thời yêu và không có cái nhìn thoáng qua của những kẻ qua đường. Anh như một cái bóng, lặng lẽ lướt nhanh, lướt qua một thời hai mươi tuổi, qua cả những gì nồng nhiệt yêu thương. Anh đi qua như cơn mưa hờn dỗi . Thời gian trôi qua rồi, con sông Ngân Hà đưa hai đứa đến bên nhau rồi vụt kéo hai đứa ra xa, xa hẳn nhau, anh còn nhớ không ?

Ngày ấy tôi còn bé lắm và anh thì trẻ lắm, trẻ hơn cả cái thời thanh niên sung mãn nhất khi anh gặp tôi . Con bé mười sáu tuổi chỉ biết mong manh hiểu sau cái nhìn tha thiết của ai đó là một mảnh trăng. Mảnh trăng không sáng, cũng không tròn, chỉ le lói, le lói một chút thôi, kịp đủ để cho tôi nhìn thấy nó. Anh và tôi cách nhau không xa, cũng không gần lắm. Một con đò và hai bến sông. Dòng sông cách ngăn hai đứa từng ngày . Anh chỉ kịp đón tôi sau mỗi buổi tan trường. Thời gian hai đứa giành cho nhau chỉ là hạn hữu . Anh kịp xoa dịu cho tôi những nỗi buồn đeo theo từ trong lớp học. Anh cao lớn vỗ về, an ủi cô bé ngốc nghếch, đủ cho nó biết mỉm cười . Tạo hóa rất khắt khe với nụ cười của tôi và tôi cũng cay nghiệt khi mỉm cười với anh. Nếu không cười với những giọt nước mắt tràn trên bờ mi thì nụ cười ấy cũng méo mó bởi cái mũi nhăn nhăn rất ngộ nghĩnh. Vậy mà anh cũng đã cười, anh luôn là niềm vui lớn nhất và cũng là nỗi tủi thân "đậm đà" nhất trong thời học sinh thơ mộng của riêng tôi .
Những ngày chúng tôi bên nhau thì đêm không trăng dù đang giữa mùa trăng. Trăng vội giấu mình đi trước khi tôi và anh kịp xuất hiện. Tôi buồn! Anh vỗ về: "Trăng thẹn với em đấy!". Để rồi tôi cũng cười, chia chung niềm vui với anh về dải Ngân Hà vừa nối . "Em là niềm hạnh phúc lớn nhất và cũng là nỗi đau lớn nhất của anh". Tôi bất ngờ: "Nếu vậy em sẽ tình nguyện là giọt nước mắt nối hai dải Ngân Hà của hai bến cuộc đời anh". "Anh là tất cả mà cũng chẳng là gì đối với em phải không?". Tôi bối rối, không biết nên đồng ý hay phủ nhận đây . Chẳng lẽ, tất cả ...
Anh đi xa, tôi một mình và quả thật anh trở thành nỗi tủi thân lớn nhất của tôi . Không anh, tôi lang thang một mình cả trong mơ, trong mưa và trong ánh trăng. Không anh, con đường tình yêu vắng hẳn. Một mình tôi, chỉ một mình tôi thôi, một mình. Vóc dáng bé nhỏ của tôi không có anh bỗng trở nên cô độc. Đêm về khuya, hun hút. Tôi ước gì mình có anh. Những lá thư của anh vẫn đều đặn bay về. Lời lẽ con tim yêu thương nồng nàn da diết. Tôi hiểu: mình không thể sống thiếu anh được nữa rồi . Khóe mắt tôi luôn ướt lệ vì vắng anh. Anh biết và anh hiểu điều đó. Quà tặng của người đi xa anh dành cho tôi là một chú gấu bông xinh xắn cùng với lời bài hát mà anh thường hay ... nhại "Hãy nhìn vào đôi mắt anh đây, em sẽ hiểu được trái tim này ...". Đôi mắt gấu tròn xoe, cứ nhìn chăm chú vào tôi như muốn hỏi: Tôi yêu ai ? Tôi yêu anh, anh của một quãng thời say mê nồng cháy . Thời gian trôi, tôi vùi đầu vào sách vở, không kịp cả viết thư cho anh, chỉ vội vàng đến bên điện thoại mỗi tuần. Anh vẫn chu đáo, vẫn âu yếm và lo lắng cho tôi như ngày xưa . Anh lo cho tôi vất vả vì học, vì buồn khi vắng anh. Anh hứa là anh sẽ về.
Và anh đã về! Đêm buông trên con thuyền nhỏ, tôi không ngần ngại ăn hết những ngó sen mát lịm. Anh nhìn tôi âu yếm, cái nhìn làm nao lòng người đối diện. "Em đẹp quá". Tôi chỉ còn biết giấu mặt vào vai anh phủ nhận niềm hạnh phúc đang tràn dâng. Anh thì thầm: "Chờ anh nhé!".
Kỳ thi đại học đến, anh chuẩn bị chu đáo hành trang cho tôi . Và tôi đỗ đại học trong niềm yêu vô bờ. Thư của anh kịp bay về từ khi tôi còn chưa rõ kết quả. "Em thật tuyệt vời tình yêu bé nhỏ của anh ạ . Em - đó là niềm tự hào của anh". Tôi như bơi trong hạnh phúc tưởng như mãi mãi viên mãn trong cuộc đời . Trăng vỡ, dải Ngân hà tan nhanh thành trăm mảnh, tôi lang thang trong khoảng mưa dỗi hờn. Tôi không thể nào khóc được nữa, không thể vắt kiệt hồn mình ra để tìm nước mắt. Anh xa thật rồi, xa thật rồi một thuở ngây thơ . Không một dòng thơ, không một cú điện thoại, không một lời nói, cũng không thêm một lần nào nữa cả. Người đàn ông mạnh mẽ, đứng đắn trong anh biến mất. Thay vào đấy một thằng con trai đớn hèn, yếu đuối, không vượt nổi vòng cản ngăn của gia đình. Anh đã chạy trốn tôi, chạy trốn mà không kịp thở, không kịp nói với tôi dù chỉ là một lời . Tôi không còn đủ can đảm để nói điều gì. Tôi im lặng, tôi cũng im lặng như anh vậy . Những con đường tình yêu vẫn không thể nào xóa nhòa nổi . Tôi hận anh! Tôi cầu mong đừng bao giờ nghĩ về quá khứ, cầu mong anh hãy quên đi tất cả. Cũng có đêm tôi lang thang tìm mưa . Đôi mắt gấu xinh tôi thay bằng đôi mắt mèo xanh lét. Mắt mèo trong đêm!
Mùa thu kịp tới, bước chân vào giảng đường đại học tôi chỉ kịp thấy mình vội vã qua tấm gương lớn ở chân cầu thang: một con bé gầy yếu, xanh xao . Có phải vì yêu ? Vẻ vô tư qua đi, chỉ còn lại nỗi ưu tư đằm sâu trong mắt. Anh nhẫn tâm hơn tôi tưởng nhiều . Lần đầu tiên trong đời tôi mang nỗi đau cho riêng mình. Không biết những lúc như thế này tôi có còn là niềm tự hào của anh nữa không. Hạnh phúc khắt khe với tôi quá. Rồi niềm vui học tập cũng len nhẹ vào lòng. Dĩ nhiên tôi không thể buồn mãị Cuộc sống sinh viên sôi động không để cho tôi khóc mỗi ngày . Ngoài giờ lên lớp tôi còn biết bao công việc. Nỗi lo công việc cơm áo làm tôi quên bớt nỗi đau .
Ngày mai tôi đã tốt nghiệp rồi . Thời gian cũng làm tròn thiên chức của nó. Ngày xưa, trong những giờ phút như thế này tôi luôn có anh cùng san sẻ niềm hạnh phúc. Bây giờ, liệu anh còn nhớ những gì, anh nhớ những gì để anh có thể quay lưng lại quá khứ ? Giọt nước mắt chưa vỡ ra đã kịp nuốt lại . Khóc làm gì, nước mắt làm gì khi chẳng còn gì để nói với nhau . Rồi anh cũng sẽ đi qua tôi như cơn gió mà thôi . Mối tình đầu trong ảo vọng. Tình yêu đầu tiên tan vỡ mau theo nước mắt mặn chát của dòng Ngân Hà muộn màng.
Và rồi cả anh và tôi đã xa nhau thật lâu, mảnh vụn thời gian có thể hàn gắn lại nhưng tình yêu của chúng ta thì không thể. Xa nhau rồi anh có tiếc một thời yêu ?
Dã Thảo

Mẫu số chung của những mối tình đầu

Hình như mẫu số chung của những mối tình đầu là CHIA TAY . Vì ngày ấy những đôi tình nhân chỉ biết yêu, chứ chưa có kinh nghiệm nuôi dưỡng tình yêu . Họ hái tặng nhau một bông hồng, chứ chưa biết cùng nhau chăm sóc một cây hồng.

Lý trí đã vắng mặt trong cuộc chơi "sét đánh" đó. Và trái tim tự dò dẫm bước đi bằng linh cảm của mình. Hình như "kinh nghiệm thất bại" trong tình đầu của người này, đối với người khác chỉ là một kinh nghiệm thừa . Chẳng ai muốn trái tim mình hòa cùng một nhịp với người thất bại trong tình trường. Người mới yêu lần đầu luôn luôn nghĩ mình sẽ là người thắng cuộc. Họ đặt cuộc cả trái tim và cuộc tình và rồi thua trắng tay cũng vui lòng!
Tình đầu khi chia tay, chẳng ai hận thù ai . Bởi cả hai đều hiểu: Đã có lúc họ yêu nhau rất hồn nhiên, trong sáng, chưa hề biết lợi dụng nhau, chưa hề có tình dục khiêu khích. Họ đến với nhau bằng con đường từ trái tim đến trái tim, không qua sự "mai mối" của vật chất. Những lý do chia tay ngày ấy cũng thật buồn cười: Giận dỗi, hiểu lầm, tự ái ... cứ như trẻ con. Chính vì vậy mà họ sẵn sàng tha thứ cho nhau . Và vui vẻ bắt tay nhau nếu còn gặp nhau trên đường đời .
Viết về mối tình đầu, người viết đã buông thả cho trái tim cầm lấy cây viết. Chính vì vậy người đọc tỉnh táo sẽ nhận thấy nhiều điều vô lý. Vô lý như không hiểu tại sao người ta lại có thể yêu một người dưng thắm thiết đến như thế ?
Viết về mối tình đầu, người viết còn sự bồi hồi rung động của trái tim. Họ không muốn làm văn chương. Họ chỉ tìm sự cảm thông của người đọc và quan trọng hơn là sự cảm thông của người tình xưa .
Hình như mẫu số chung của những mối tình đầu là CHIA TAY. Vì ngày ấy những đôi tình nhân chưa có kinh nghiệm để hiểu được câu nói thâm thúy của nhà văn Saint Exupéry: "Yêu nhau không phải là nhìn nhau mà cùng nhìn về một hướng."
Đoàn Thạch Biền

Trái Tim Vẫn Hát

Trời đã vào thu, cơn gió heo may tới càng làm cho em tê tái tâm hồn. Em ngồi nay giữa bốn bề là gió, là đêm, là nỗi cô đơn, là uất hận, nghẹn ngào. Trời ơi! Giá như em có thể làm được gì, cho tan nỗi đau này. Em muốn hét lên, muốn kêu lên, cho thỏa dỗi hờn. Bao nhiêu đêm, thức trắng, bao nhiêu phút giây một mình đối diện với nỗi đau vậy mà tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt, nước mắt nó chảy ngược vào trong rồi anh ơi!

Giữa bốn bề lấp lánh sao của trời đêm bao la, một lời thì thầm rất dịu dàn gru em ngủ yên trên đồng cỏ. Phút giây này dường như bất tử. 

“ Anh yêu em. Bên em anh mới thấy hết ý nghĩa của cuộc đời. Mình mãi bên nhau em nhé!”.

“ Vâng, đến muôn đời sau em vẫn yêu anh”.

“Ôi, anh đâu rồi. Thảng thốt, giật mình, em tỉnh dậy và bật khóc. Có lẽ nào như thế, em không tin, không tin. Giá như lúc đó chỉ là cơn ác mộng, giá như lúc đó không phải là anh. Em đã run hết cả người khi nhìn thấy anh nog^`I với một người con gái khác. Em tưởng chừng như trời đất sụp đổ dưới chân mình. Nhưng không hiểu sao lúc đó em lại bình tĩnh đến như vậy, bình tĩnh để nhìn thẳng vào anh, cũng con người kia, ánh mắt kia, khoé miệng kia vừa mới nay thôi còn nói yêu em tha thiết. Em như chết lặng đi khi người ta lên xe anh đi về hướng khác. Con người em từ lúc đó không còn cảm giác gì nữa. Em hành động theo bản năng vẫn nói, vẫn cười như không hề có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng em ngập tràn bão tố nó thét, nó gào, nó cuộn lên từng đợt lên cao, cao mãi … Nhưng sao em vẫn yêu anh, nỗi hận anh đã bị tình yêu anh vùi lấp. Lý trí bảo em thế này nhưng con tim lại không theo ý muốn.

Trong em, những kỷ niệm ngày ta bên nhau vần còn nguyên vẹn. Em vẫn hy vọng một ngày nào đó bước chân anh quay trở về nhưng tưởng chừng như không thể nữa rồi. Anh đã xa rồi. Làm sao em còn có được anh, được anh bế bổng trên đôi tay rắn chắc, em đã không còn được gục đầu vào bờ vai rộng của anh mà thấy mình thật nhỏ bé mà anh thì cao lớn, mạnh mẽ vô cùng. Vâng, em mới chỉ là cô bé 19 tuổi nhìn tình yêu với tất cả sự ngọt ngào, thiêng liêng và cao quý. Anh đã là người đàn ông 26 tuổi đời. Em không còn được nghe “Bé cưng! Anh về nay, ngủ ngoan nhé” nữa rồi. Tất cả đã thành dĩ vãng, thành kỷ niệm mất rồi.

Đến bao giờ em mới hết yêu anh. Giá như em yêu anh ít hơn một chút thì em không phải đau như thế này. Em đã đặt hết niềm tin, hết tình yêu của em vào anh, sao anh nỡ quay lưng lại với em một cách phũ phàng như vậy khi lời yêu vẫn còn cháy trên môi?

Em vẫn tự hỏi vì sao, vì sao anh bỏ em mà đi. Em không biết, có lẽ là em đã không giữ được anh cho riêng mình. Người con gái đó đã làm cho anh thấy hạnh phúc hơn em thì em không có gì phải hận anh cả. Nhưng em chỉ muốn anh thấy một điều là mãi mãi cả cuộc đời này sẽ không có ai yêu anh được bằng em.


She vay hold you
Like I do
She way kiss you
Like I do
But she’ll never
She‘ll never
She‘ll never love you
Like I do

Và trái tim em giờ đây vẫn hát. Nó không chứa trong mình oán than, giận hờn. Trong nó chỉ có tình yêu, tình yêu vẫn cháy mặc dù nó vừa thấy được nhịp đập chung của tình yêu thì đã bị bóp nát nhưng nó không bao giờ chết được, anh có hiểu không?

“ Đã biết yêu là vẫn thế rồi. Trái tim còn mãi hát lời tình yêu”.
Nguyễn Thị Thu Hà

Mưa Trong Kỷ Niệm

Mưa! 

Mưa to quá! Nhưng cơn mưa chiều nay đã khác với cơn mưa chiều hôm ấy.. bởi chiều ấy, em có anh!

Mẹ bảo, ngày em chào đời là một ngày mưa tháng Sáu. Có lẽ vì vậy mà em yêu mưa hơn bất cứ điều gì em có được. Thế sao chiều nay em lại ghét mưa quá?! Chắc tại nó làm em nhớ đến anh, nhớ đến kỷ niệm chôn vùi tận đáy long. Rồi kỷ niệm chợt ùa về như những thước phim đang quay ngược dòng thời gian…

Chiều mưa, chúng ta đi bên nhau. chung quanh chỉ mỗi tiếng mưa rơi. Anh im lặng, em cũng im lặng. Chẳng biết anh đang đeo đuổi theo những suy nghĩ gì? Còn em? Em ngập trong hạnh phúc, em im lặng để hưởng trọn niềm vui cho riêng mình. Anh bảo rằng anh yêu em, và em tin những gì anh nói bởi em biết anh đã chứng minh điều đó bằng một nụ hôn vội, nhỏ bé thôi … nhưng nó cũng quá đủ đối với một con bé cô độc như em. Anh đem đến cho em nhiềm vui và hạnh phúc để em được biết thế nào là tình yêu. Em cảm thấy mình may mắn, và em đem cái may mắn của mình san sẻ cùng nhỏ – người bạn của anh mà em thân nhất. Nhưng lạ chưa, em cảm nhận được một nỗi buồn thoáng qua trong mắt nhỏ (??). Em đã suy nghĩ mãi. Em không hiểu!! Tại sao? Câu hỏi rơi vào trong im lặng …
Song, từ ngày hôm ấy trở đi, những cuộc đi chơi của anh và em đều có sự hiện diện của nhỏ. Em bảo anh hãy lo lắng cho nhỏ như đã lo lắng cho em, phải quan tâm đến nhỏ như quan tâm đến em … bởi một lý do đơn giản: em sợ nhỏ buồn! Và một lẽ dĩ nhiên, anh đã hoàn thành nhiệm vụ đó một cách xuất sắc (?!)
Em cứ ngỡ mình sẽ giữ được cái hạnh phúc ấy mãi. Thật không ngờ khi anh quay lưng bỏ mặt em, nỗi đau trong em không có gì bù đắp nổi. Em không hiểu vì sao nhỏ hẹn chúng ta đến quán cà phê quen thuộc, rồi sau đó lại xin phép về trước? Em chẳng hiểu tại sao mắt nhỏ lại ướt đẫm trong dáng đi có phần chạy trống. Em hoảng hốt định đuổi theo thì anh đã kịp thời ngăn em lại, nắm lấy tay và bảo em ngồi xuống:
- Khoan đã! Em…em…hãy nghe anh nói …
Em để yean tay mình trong long bàn tay anh. Ánh mắt anh nhìn em… hình như, hình như có một cái gì đó là lạ.. Sao bay giờ em mới cảm nhận được điều này nhỉ?? Anh đã nới với em rất nhiều nhưng em không thể nghe được gì. Tai em lùng bùng. Khuôn mặt anh nhoè đi vì nước mắt. Mưa ngoài kia mà tưởng như nước mắt em đang khóc… Cho đến tận bay giờ em cũng chẳng rõ những gì anh đã nói với em chiều mưa hôm ấy. Em chỉ biết rằng, nhìn vào mắt anh, em mơ hồ hiểu ra tất cả … Em hiểu, anh sẽ xa em và em đã mất anh mãi mãi!! Trong em như có dịp vỡ tan ra thành từng mảnh vụn, rồi nhẹ nhàng bay … Cũng như tình cảm của anh đối với em vậy, cũng nhẹ nhàng bay …
Thời gian vẫn cứ trôi qua, hai năm rồi phải không anh? Em đã cố quên anh như một thứ gì đó chưa từng là của mình. Nhưng chẳng hiểu sao nước mắt em vẫn lặng lẽ rơi theo những giọt mưa ngoài song cửa chỉ trong một khoảnh khắc nhớ đến anh. Chẳng hiểu sao lòng em vẫn yên như mặt hồ, tim em thật không thể lỗi nhịp trước một ai … Em cảm thấy mình thất bại. Em đã mất đi niềm tin đối với nguyện ước của mình. Dẫu biết nhỏ có dư khả năng làm anh cười, cái nụ cười mà anh đã từng cười với em. Thế nhưng em lại ước rằng nhỏ không làm được điều ấy … Bởi nụ cười đó vẫn thuộc về em …!
Văn Nhữ Vịnh

Cho Một Thời Nông Nổi...

Ngày... tháng... Cho một người đã xa! Em tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài đầy mộng mị, tưởng rằng mọi chuyện chỉ là giấc mơ buồn, nhưng những gì em viết vẫn còn đây, và em hiểu rằng, em cần phải đối diện với sự thật, đừng tự đánh lừa mình nữa, ngốc nghếch ơi... Cám ơn anh vì tất cả, em ngộ nhận, em lầm tưởng để rồi chỉ một mình em đau. Em mất anh, mà nói đúng hơn, đã bao giờ em có anh đâu để mà mất. Tình cảm anh dành cho em chỉ cao hơn tình bạn. Vậy mà em khoác cho nó tấm áo lung linh như sắc cầu vồng; nó đã tàn rồi, có chăng chỉ còn cái nắng, nắng đến nhức nhối lòng em. Em đã khóc trước anh 5 ngày ngắn ngủi, 5 ngày em lầm tưởng, để rồi hôm nay em chợt tỉnh, mình tự tặng mình câu thơ. Để một ngày trong cơn mơ em thức Tưởng tượng ơi... em hóa đá mất rồi... Sẽ chẳng bao giờ thời gian quay trở lại, anh đã ôm em, hôn lên mái tóc của em, em hạnh phúc nhưng em cũng đau đớn em đưa tay lùa vào mái tóc của anh và hiểu, ta đã xa nhau thật rồi, chẳng bao giờ đôi mắt ấy là của riêng em cả. Kiễng chân lên, hôn vào đôi mắt của anh mà thấy má mình nóng hổi, nước mắt ơi,ta chẳng thể kìm lòng... Ừ! Lại câu của em: Lời cuối anh trao cũng chỉ thế thôi "Em đừng khóc và đừng buồn anh nhé...!" Ước gì mọi chuyện chỉ là mơ, và chút nữa đây em vẫn được gặp anh, vẫn được nhìn sâu và đôi mắt anh - đôi mắt biết nói, nhưng em lại chợt tỉnh, mình chưa được yêu bao giờ. 5 ngày em có anh cũng là 5 ngày trời đổi gió, chỉ thấy lạnh và lạnh nhiều chiều hôm ấy em đã hạnh phúc vì tưởng rằng anh đã là của em, gió đùa cho tóc em rối tinh, còn anh khoác vai em và nói với em những gì, đến bây giờ em vẫn còn nhớ, chỉ là những câu nói thân mật, vậy mà em vẫn nghĩ đấy là những câu nói đầy ý nghĩa. Ánh mắt của anh, giá như em có thể quên được, nó cứ ám ảnh em, sụp đổ tất cả rồi , P. nhỉ Anh là gió ba, xa ngàn phương, chỉ thổi qua em một lần duy nhất, một lần thôi , đủ cho em hiểu thế nào là yêu và thế nào là đau, giá như em có thể dẹp bỏ mọi thứ lau và học như lời chúc của anh. Em sẽ khép lại những trang nhật ký dành cho anh và coi đó là một kỷ niệm đẹp, đẹp nhưng buồn, chẳng còn gì để hy vọng dù đó là môt tia mỏng manh. Em sẽ cố quên những gì mà từ trước tới nay anh dành cho em, lâu đài xây trên cát, sóng cuốn đổ nó rồi, P. ơi... Những bài thơ và những gì em viết anh sẽ chẳng bao giờ được đọc nữa, nó sẽ trở thành vô duyên mất, em sẽ cất thật kỹ để lúc nào nhớ về anh em sẽ bỏ ra đọc và cũng sẽ nhớ về một thời em sống mãi trong mơ. Nhất ký khép lại, nhưng em vẫn luôn nghĩ về anh và vẫn nói rằng : em yêu anh. Có điều em se õkhông cho anh biết, em sẽ khóac cái áo lạnh lùng và tàn nhẫn để coi anh như một người anh trai thật sự. Tạm biệt anh, tạm biệt con người mà một thời em yêu đến thế, tạm biệt ánh mắt biết nói, ánh mắt đã làm em phải yêu và phải suy nghĩ, ánh mắt ấy chẳng phải của em nhưng em vẫn sẽ cất giấu nó cho riêng mình, thôi nhé, từ nay em sẽ không viết về anh dẫu cho nỗi nhớ trong em vẫn đong đầy. Hãy cố coi đó chỉ là một giấc mơ, al` một câu chuyện cổ tích không có hậu, là một thời yêu và một thời đau, là một thời chờ đợi, hy vọng để rồi thất vọng. Cứ tưởng tượng mãi vào, sụp đổ tất cả rồi, P. nhỉ ! Vĩnh biệt tình yêu của em, chúc cho trên bước đường anh đi sẽ chỉ có thành công và hạnh phúc, chúc ho ngọn gió của em sẽ có chỗ dừng và nới đó sẽ là nơi bình yên cho tâm hồn và tình yêu của anh. Còn em, em không đủ khả năng để làm điều đó, chỉ biết đứng ngoài nhìn theo và chúc cho anh tất cả...! Ngày... tháng...

Vũ Thanh Thủy

Ra Ði

Ngày Bê trở lại, Lim vừa ra đi. Tại sao cứ lại phải ra đi?Chẳng có ai, chẳng có điều gì để cho Bê chờ đợi. Dẫu chỉ là cái cớ, nhiều khi thấy vô lý.

Vô lý như lý do ra đi của Lim. Chẳng biết đi đâu, chỉ bỗng dung bốc hơi hỏi thành phố quá đáng yêu này. Cuối mùa, vẫn còn mưa lớn khiến ngườI ta nghĩ đến những cơn bão mun. Mỗi ngày đi qua với nhiều bất ổn. Bê thẫn thờ nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa. Lim cười, mắt môi rang rỡ.Bê cầm cái ô màu đỏ, đeo tui đỏ, hai đùa chầm chậm đi dưới mưa.Ngày ấy, Lim bảo: "Ước gì... Bê này, có thích Lim không?" Bê tròn mắt nhìn, thấy Lim là lạ. Ai đời lại hỏi trắng ra như thế bao giờ. "Thích sao?" "Thích sao thôi à! Có thích trăng không?" -  Hai đứa phá lên cườI. Bây giờ, Lim ơi, Lim như cơn mưa đi mãi.
             Ngày Bê trở lại, thấy Lim ghi vi lên cánh cửa mấy câu thơ:
            Tôi đã vi đi qua năm mườI bảy
            Mắt đen rất đỗi dịu dàng
            Tóc con gái bong cỏ rối
            Trái tim ao ước vầng trăng...
Bên dưới nguệch ngoạc ký "Dương vô cùng". Bê bất giác đưa tay vuốt tóc mình. Tóc tém. Đưa tay lên sửa kính. Kính cận... Thế mà Lim bảo, Lim sẽ yêu Bê mãi, cho dù đời có đổi thay. Ai ngờ, đời chưa kịp đổi thay thì Lim đã thay đổi. Đến Lim mà Bê còn không tin nổi, Bê tin được ai nữa đây?
Mồi ngày, Bê phải qua chốn cũ hai lần, đi và về. Không có con đường nào khác.Lần nào đi qua Lim cũng ngó lên trên gác, dẫu không cố tình mà do vô tình như mt thói quen khó bỏ. Thấy cô bé đeo túi đỏ, hình dung ra mình. Thấy cậu con trai áo ca rô, tưởng tượng ra Lim. Vừa uống cà phê vừa nói chuyện lớp trường, chuyện vui buồn mưa nắng. Cũng có đôi khi im lặng... Bây giờ, vẫn quán ấy, chỗ ấy nhưng là người khác đến ngồi. Không phải Lim với Bê của ngày xưa. Chao ôi là nhớ, tiếc. Chẳng biết tự khi nào hai đứa cứ dần dần tách xa nhau. Dẫu biết rằng không ai có lỗi...
Không ai có lỗi nên mới có những đêm mất ngủ, Bê trằn qua trằn lại, mắt vẫn mở trừng trừng. Bắt đầu mưa cũNg là lúc bắt đầu sự trở về của ký ức. Bê cảm thấy nuối tiếc. Còn Lim, không hiểu... Bê lật qua lật lại: Giá như ngày ấy mình thế nọ, giá như ngày ấy mình thế kia (!)
             Giá như...
            Bê quyết định đi tìm...
            Không phải Lim phản bi!
            Lim không muốn ra đi nhưng do số phận. Khi Bê đọc những dòng chữ của Lim để lại thì có lẽ, Lim đang quanh quẩn đâu đó rất gần Bê. Lúc làm mây trắng. Lúc tan vào mưa. Lim vốn bệnh tim từ nhỏ. Bê khóc. Bê cảm thấy ân hận. Ngày xưa, Bê hay chọc: "Lim ốm như hình nhân!". Những lúc như thế, Lim không giận chỉ cười. Hình nhân cười, mắt môi rạng rỡ. Bê ngôì nhớ Lim, tưởng tượng ra ô đỏ, túi đỏ... ngày hai đứa đi dưới mưa. Bê biết là Lim rất yêu thơ. Có lần Bê đọc cho Lim nghe mấy câu Bê chép trng từ sổ tay của chị:
             "Ngồi xuống đất để đừng bao giờ ngã
            Leo lên cây để không bao giờ lấm
            Đừng có nhau để đừng bao giờ đau
            Hay đừng mất nhau để đừng bao giờ đau?"
             Lim ngồi trên ghế, thật lâu quay qua bảo:" Thế nào thì cũng nỗi đau!"
            Lim ra đi cũNg là mt nỗi đau. Bê đến quán cũ ngồi, nhìn dòng người chạy xe vi vã qua lại bên dưới, trong lòng ngốn ngang câu hỏi: "Tại sao lại cứ phải ra đi?"
 An Khanh