Đà Lạt bây giờ mỗi buổi sáng sương giăng buồn và lạnh lắm. Em càng thấy trống trải hơn khi mỗi ngày đi qua đều nhạt nhẽo và vô vị. Những con đường với hàng phượng tím chưa cao nhưng đến mùa vẫn trổ hoa, như thể hiện sự chung thủy và nhớ thương của một người con gái. Đi bên chúng em càng khắc khoải, vô hồn, nhiều lúc muốn với tay hái một cành hoa nào đó để ép vào nhật ký nhưng bàn tay em quá ngắn và mệt mỏi làm sao với tới được hả anh?!
Em chợt rưng rưng nhớ đến con đường Trần Phú quê mình, nhớ đến anh, nhớ đến những kỷ niệm thật bình thường của chúng ta. Anh nói: “Em là người bạn tốt nhất của anh!” Em biết điều anh nói là sự thật, nước mắt em đã lăn dài trên má, nóng hổi, khi nghiền ngẫm đến hai tiếng “ người bạn” của anh. Tại sao? Tại sao? Chẳng lẽ chỉ thế thôi hả anh?! Lúc đó, anh đã hỏi em: “ Sao khóc?”. Em trả lời một cách qua loa:” Tự nhiên em cảm thấy buồn”. Anh cốc nhẹ lên trán em một cái: “ Ngớ ngẩn quá nhóc ạ!” Rồi anh hái cho em một chùm hoa trúc đào đỏ rực. Cái màu rực đỏ đó, em biết anh chỉ vô tình chứ không cố ý để tặng cho em (vì nó thể hiện cho trái tim mãnh liệt của một người đang yêu).
Ngày 12 tháng 4, sinh nhật em. Anh đã đến với một gói quà màu tím trên tay và đưa theo một cô gái lạ “ Người yêu của anh”. Lúc đó anh đã nói nhỏ vào tai em như vậy. Gói quà trên tay em run lên, nhưng rồi em cố giữ được bình tĩnh. Đêm hôm đó, bên trang nhật ký em đã khóc thật nhiều. Anh ơi! Chị ấy thật đẹp, con mắt thẩm mỹ của anh đã không tồi khi lựa chọn chị ấy, cũng như anh đã lựa chọn một con búp bê áo tím, nơ tím mang tặng cho em (vì anh biết em rất yêu màu tím).
Trong trái tim em, hình bóng của anh không phải là thấp thoáng, mập mờ nữa, mà nó đã đông lại thành khối khó lòng tan ra được. Em biết, em có lỗi thật nhiều, thật nhiều, vì em đã mang trái tim mình vượt qua cái ranh giới mà lẽ ra em không nên làm vậy. Anh là người con trai đầu tiên trong đời mang đến cho em cái cảm giác … mà theo em hiểu đó là tình yêu, cái tình yêu ngu ngơ mãnh liệt.
Anh biết không? Ngày cầm trên tay giấy báo vào đại học, niềm vui chợt tan biến khi em bắt đầu nhận ra rằng em sẽ phải sống xa anh. Và rồi, em tự trấn an mình “ Biết đâu khoảng cách sẽ giúp em quên được anh”. Một người con trai khác đã đem lòng yêu mến em. Em không cần suy nghĩ, vội vàng nhận lời vì em chỉ mong một điều duy nhất: “ Người ấy sẽ giúp em nay được hình bóng anh ra khỏi trái tim mình”. Nhưng mà anh ơi! Càng gần người ta, em lại càng nhớ anh da diết, nhớ đến cháy lòng vì người ấy có nhiều điểm rất giống anh! Điều tồi tệ nhất là em vẫn thường xuyên gọi nhầm tên anh khi nói chuyện với người ấy. Những chiều hoàng hôn, tụi em vẫn sánh bước bên nhau, nhưng sao em không thể tìm được cho mình cái cảm giác như khi bên anh. Anh! Tại sao em lại khổ thế này, càng dối lòng mình, em càng trở nên cáu gắt và khó chịu, bạn bè đã bắt đầu rời xa em. Sự lẽ loi chắc chắn sẽ làm cho em trở thành một con nhỏ khó gần.
Sinh nhật năm nay, em sẽ lại nhận thêm một món quà màu tím nữa. Cái màu tím mà em thiết tha say đắm ấy chắc chắn sẽ làm cho con tim em nát tan, vì cuối lời chúc tốt đẹp kia không phải là ba chữ “anh của út” như ngày nào, mà bay giờ lại là “anh, chị của út”.
Anh ơi! Ước gì em có thể hét to lên trước mặt anh cả triệu lần “Em yêu anh nhiều lắm!” Nhưng với em lại là một điều không thể, không thể anh ạ! Giờ nay, em chỉ muốn ngủ, để rồi sẽ đến trong em một giấc mơ đẹp, có vòng tay anh ấm áp…
Lê Thị Hải
Phượng Vĩ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét