Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

HOÀI TƯỞNG

Tặng K.L.

Đặt chiếc lá cuối cùng của mùa thu lên lòng bàn tay . Cảm giác như mình đang cầm những niềm hoài tưởng. Sắc lá màu vàng sậm chuyển dần sang màu nâu . Ngước nhìn lên trời cao kia, những cành cây vươn ra, gầy và khẳng khiu quá. Có cơn gió heo may qua phố, cảm giác lành lạnh. Nhớ mênh mông!
Bây giờ là mùa thu . Ngày xưa cũng là mùa thu ...
Em không hiểu mình cứ mãi nhớ về những ngày đã qua, nào có ích gì. Biết vậy nhưng chẳng thể nào quên nổi . Và day dứt, cả với những điều chưa kịp đặt tên.
Em mùa thu xưa còn là đứa học trò cấp ba, nghịch và hay hờn dỗi . Cái mặc cảm, tự cao em có lắm lúc còn lớn hơn cả niềm tin. Em hay hoài nghi . Hoài nghi mà không hiểu đó là thứ vũ khí lợi hại có thể giết chết tình bạn. Bây giờ nghĩ lại, đôi lúc tự dằn vặt mình. Giá như ngày ấy mình thế nọ! Giá như ngày ấy mình đừng thế kia! Giá như ...
Anh ngày ấy là sinh viên đại học năm thứ tư . Cao lớn đẹp trai lại học giỏi - đó chính là mẫu người yêu lý tưởng mà bao nhiêu đứa con gái như em từng mơ ước. Phớt Ăng-lê những ánh mắt ganh tị của lũ bạn, của các chị học cùng trường nhưng sau anh mấy khóa, em nhận lời làm bạn với anh. Điều này cũng khiến cho em không ít những băn khoăn. Anh làm bạn với mình vì lẽ gì nhỉ ? Em không xinh. Thậm chí có đứa còn bảo em xấu đến ghê cả mắt. Như vậy đây không phải là lý do rồi! Hay là em nói chuyện cuốn hút? Có lẽ cũng không. Mặc dù em có thể nói rất nhiều, rất lâu nhưng như thế làm gì có duyên. Cuối cùng em tự thỏa mãn với lý do ... cũng của chính mình: Anh chơi với em, có lẽ, bởi vì em biết làm thơ ?!
Ngày ấy thơ của em hay được các báo đăng. Có một dạo chính em cũng không thể tin nổi họ in thơ của mình nhiều đến thế. Em trở thành nổi tiếng. Lũ bạn chuyển sang thán phục và sự ganh tị của chúng nó được giấu vào bên trong chứ không còn tỏ rõ ra mặt như trước kia . Đi bên anh, em được dịp vênh lên. Đôi lúc trở nên thái quá làm anh khó chịu . Đã có lần anh nói: "Em bây giờ khác lắm, không còn như ngày xưa!".
và phải chăng vì em không còn như ngày xưa mà những tối thứ bảy anh dành cho em cứ dần dần thưa đi . Một tuần anh bận. Hai tuần anh bận. Đến tuần thứ ba ... Anh đến! Em vùng vằng giận dỗi mặc anh năn nỉ, ra sức nói lời thanh minh. Một hai lần như thế, anh không đến nữa . Lúc thói kiêu kỳ của em xẹp xuống thì mọi việc đã xảy ra mất rồi . Lần cuối cùng gặp nhau, anh giải thích: "Chúng ta không đồng quan điểm, anh rất tiếc! Nhưng đành phải chia tay nhau thôi!" Thế là hết. Em khóc. Dạo ấy mùa thu sắp sửa đi qua, nhường chỗ cho mùa đông, gió bấc lùa hun hút qua đường, lòng tê buốt.
Mùa thu ...
Em không còn làm thơ . Chỉ thỉnh thoảng buồn lôi những bài ngày xưa ra xem rồi tự cười mình. Trẻ con quá thể! Mấy lần gặp anh đi với bạn bè trên phố, em định gọi nhưng cái bản tính kiêu kỳ không cho phép nên lại thôi, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Những chiều lang thang, em nghe sau lưng có ai đang gọi khẽ tên mình. Ngoảnh lại, thảng thốt. Rồi ngơ ngác, tiếng lá khô vỡ òa dưới chân.
Đặt chiếc lá cuối cùng lên lòng bàn tay, tiễn mùa thu đi, em nghe lòng nuối tiếc. Mùa thu này khác với ngày xưa . Như anh bây giờ khác với ngày xưa . Nhưng nếu gặp nhau, chỉ xin anh một điều: Hãy đừng coi em là cô bé! Mùa thu này qua ngõ, em mười tám tuổi rồi còn gì...
Mười tám tuổi . Nhắc lại những kỷ niệm cũ, em thầm hỏi: Liệu anh có còn nhớ không? 
Nguyễn Ngọc Khánh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét