Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Tình Phai

Vậy là em đã hiểu chuyện tình ta chỉ có thế thôi. Em đâu dám trách anh điều chi mà chỉ tự trách mình sao đã quá tin anh.  Ngày chưa gặp anh em là một cô bé học trò hồn nhiên vô tư chưa hề vương chút bụi trần.  Thế rồi bất chợt anh đến cướp đi của em là một trái tim non dại còn vương vấn nét dại khờ, thơ ngây.

        Anh! Có lẽ anh đã quên.  Em cũng muốn quên nhưng không thể. Có lẽ là vì em quá yêu anh.  Khi bước vào yêu em cũng biết tình yêu đậm đà là thế, chua chát là thế nhưng em không ngờ nó lại phong ba hơn những gì em tưởng.  Và em đã không thể vượt qua.
        Đếm bước đi trên sân trường một thời in dấu có cả anh và em.  Lòng quặn đau em đã khóc, từng giọt lệ rơi trên bờ mi em biết gửi cho ai? Xót xa lắm! Đau thương lắm! Cho em hỏi như vậy có đáng không anh?
        Tuổi ô mai với tà áo trắng em bước đi bên anh trong niềm vui dâng trào, trong hạnh phúc tột cùng. Lúc đó anh đã nói gì nhỉ? Anh nói và em nhớ rất rõ, lời nói của anh đã in sâu vào tâm trí em không thể phai mờ. Phải không anh? Không một sức mạnh nào có thể chia cách được đôi mình trừ khi, vâng! Trừ khi sức mạnh đó nằm trong tay em nắm giữ. Em đã tin và tưởng như trên đời này không có một lời nói nào dễ thương, chân thật và mối tình nào thơ mộng, đẹp đẽ như mối tình này.  Em đã nhầm.  Lũ học trò khóa ấy chúng nó cũng nhầm như em.  Anh không nhớ nhưng làm sao em có thể quên được những buổi đi học, những chiều tan trường anh đón, anh đưa để chúng nó ganh tị với niềm hạnh phúc của riêng em.  Làm sao em có thể quên được có biết bao chàng trai theo đuổi, săn đón em trong chờ mong vô vọng.  Em đã chối từ tất cả và cố gắng giữ lấy anh như một người thân yêu nhất đời mình.  Một người mà bấy lâu em đã tôn thờ. Em đã đặt ở anh quá nhiều niềm tin để rồi khi niềm tin đổ vỡ anh bảo em phải biết làm sao đây?
        Anh không thể trả lời bằng một câu trả lời khiến cho em vừa lòng được. Anh ơi trên thế gian này làm dì có câu trả lời nào làm ấm lòng người bị phụ bạc của kẻ lòng dạ đổi thay. Sao anh phải dối lòng mình khi nói tiếng yêu em? Rồi khi anh quay lưng bước đi em chỉ biết nhìn theo chua xót.  Không lẽ phải đau khổ mới gọi là tình yêu ư anh? Hay phải chăng trong lòng anh thiếu sự chung thủy? Anh hỡi! Xin đừng đổ thừa do mối tình đầu bao giờ cũng tan vỡ. Em biết rồi anh đã dối gạt em, anh đến với em trong một lúc nào đó thấy chán anh sẽ phủi tay lãng quên.  Chỉ tội cho em khi đêm xuống trong căn phòng trống trải mình em cô đơn ngồi khóc cho đời con gái. Anh! Câu nói của anh trong lúc chia tay có ý gì?  "Hãy quên anh đi, anh không tốt và càng không thể mang lại hạnh phúc cho em đâu”. Anh nói dễ dàng như ăn kẹo vậy. Nói quên là quên được sao? Nếu quả thực dấu chấm hết đơn giản như ăn một viên kẹo thì khi xa anh em đã không phải đau khổ như thế này.  Em hiểu rồi viên kẹo tình yêu của em là một viên kẹo đắng, rất đắng mà bên ngoài nó bọc một lớp đường mỏng, rất mỏng, nên nó mới tan nhanh và vỡ tan như bong bóng xà phòng.  Em biết, anh không thể mang lại hạnh phúc cho em là vì bóng hình em đã phai nhạt trong tâm trí anh rồi, không có tình yêu thì không thể có hạnh phúc.  Em muốn hỏi tại sao em phải sống khổ sở trong mối tình phai nhạt nhòa này chứ? Để rồi người yêu em thật lòng lại được nhận từ nơi em sự chờ mong vô vọng.
 Anh ạ! Mối tình đầu sẽ không đổ vỡ nếu như không có một kẻ thay lòng.
Phượng Vĩ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét