Khi nhận được thư của em, anh đã khóc. Anh khóc không phải vì sự hèn nhát mà vì khóc cho cuộc tình dang dở của chúng mình.
Anh còn nhớ ngày này năm xưa anh và em quấn quýt bên nhau, tình cảm không lúc nào vơi cạn. Trong đôi mắt an hem là cô gái rất mực dịu dàng, suối tóc dài đen mượt xõa kín đôi bờ vai gầy và nhỏ nhắn. Mẹ anh bảo: “ Con bé không đẹp nhưng ngoan hiền, dễ thương. Đứa nào diễm phước mới lấy được nó”.
Nhiều chàng trai có học thức đã đến với em bằng tình cảm yêu thương chân thành, trong số đó có anh. Anh may mắn là người duy nhất lọt vào đôi mắt xanh ấy – niềm khát khao cháy bỏng của bao người – Anh vô cùng hạnh phúc, niềm hạnh phúc viên mãn trong tình yêu đầu đời. Anh tưởng mình diễm phước. Nhưng người ta thường nói tình yêu cũng giống như pha lê vậy, càng long lanh bao nhiêu thì dễ vỡ bấy nhiêu. Trong niềm hạnh phúc ấy có đôi lần anh chợt thoáng qua suy nghĩ “anh sẽ mất em!”… Không! Không thể như vậy được. Dó là điều vớ vẩn. Anh vội gạt phắt những suy nghĩ ám ảnh ấy ra khỏi tâm trí. Thực lòng anh rất sợ …
Thế rồi điều gì đến sẽ phải đến. Khi tình yêu không còn, tự nó sẽ ra đi. Em đã bước chân ra khỏi cuộc đời anh nhẹ nhàng như khi em đến. Nhưng em ơi, những vết xước đã khứa sâu trong lòng anh, ngày đêm còn hành hạ thể xác lẫn tâm hồn. Anh vật vã trong nỗi đau. Cố quên lại càng nhớ thêm. Em đã vĩnh viễn xa.
Trăng mười sáu hôm nay sáng quá em ạ. Nó gợi anh nhớ về quá khứ với bao kỷ niệm êm đềm. Bây giờ anh ngồi đây, tựa bên gốc cây sầu riêng. Nơi chúng mình đã từng nắm tay nhau xiết chặt truyền hơi ấm những tối mùa đông giá lạnh. Chính nơi đây là nhân chứng cho tình yêu chúng mình, em đã trao anh nụ hôn nồng nàn tha thiết. Em đã xa rồi vậy mà hình bóng của người con gái anh từng dành trọn niềm yêu thương còn như hiện diện nơi đây. Đâu đây còn vang vọng tiếng cười, cả những lời em đùa giỡn với anh: “Em sợ một ngày nào đó anh sẽ quên em”. Anh mỉm cười: “ Ai mà biết được ai? Bây giờ hai đứa mình móc ngoéo, nếu sau này người nào phản bội tình yêu sẽ phải đến ôm gốc cây sầu riêng trọn một tuần trăng. Nói gì thì nói anh vẫn sợ rằng em sẽ quên anh ngay”. Thế rồi những ngón tay thon xinh xắn em ngoắc vào tay anh hồn nhiên “Đừng quên lời đấy nhé”!
Trời ơi, có lẽ nào chuyện đùa ngày hôm ấy bây giờ là sự thật. Có điều người đã quên lại là em. Cây sầu riêng ngày nào vẫn còn in hằn những dòng chữ anh khắc. Đó là một bài thơ anh từng đọc cho em nghe vào những khí buồn – Bài thơ của một bài thơ mà anh tâm đắc nhất.
Tóc em ngày đó ngang vai
Anh mong đến thuở tóc dài thướt tha
Bây giờ tóc đã dài ra
Bàn tay ai vuốt … xót xa anh nhìn.
Em ơi!
Có phải vì ngốc nghếch quá nên anh đã để mất em. Từng đêm thao thức anh vẫn thầm gọi tên em trong nổi nhớ, nỗi khổ đau chất chồng. Anh lại trở về với kỷ niệm ngọt ngào ngày xưa. Bây giờ chỉ còn đọng lại trên môi anh những giọt đắng chát.
Cây sầu riêng ủ rũ buồn, nghiêng ngả trước gió- Dường như còn thầm trông đợi một ngày – Đợi em về sang chơi.
Nguyễn Thị Thu Hiền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét