Sun, 11/20/2011
Lê Diễn Đức - Mến tặng bà Thái Thị Lượm và cô Nguyễn Thị Thanh Tuyền
Bà Lượm bật khóc trên đường phố Hà Nội ngày 17/11/2011 - Ảnh: Dân Làm Báo
Tôi nghe chuyện Hòn Vọng Phu từ nhỏ
Người vợ ôm con, mòn mỏi ngóng chồng
Nước mắt cạn khô, biền biệt chờ mong
Để rồi hoá đá!
Nàng Tô Thị giờ đây không còn nữa [1]
Cũng như thác Bản Giốc, Ải Nam Quan
Những đồng tiền và quyền lực tham lam
Đã vùi lấp cả cội nguồn, lịch sử!
Tổ tiên ngàn năm gìn giữ
Ngàn năm bờ cõi mở mang
Biết bao người mẹ Việt Nam
Đã hoá đá cùng đau thương năm tháng?
**
Hôm nay,
Tượng đài Mẹ oai hùng, uy nghi, hoành tráng
Từ trên cao, Mẹ hỡi, có nhìn
Đàn con của Mẹ nheo nhóc, oan khiên?
Những học sinh nghèo phải bơi sông đi học
Những em bé ra đời trong hiểm nguy bị bắt cóc
Công an bắn chết trẻ thơ đang tuổi tới trường
Những cháu gái vị thành niên nhỏ dại, đáng thương
Phải ngồi tù bởi quan tham dâm đãng
Cô gái mất cha phải ngậm cay, nuốt đắng
Vợ mất chồng, mẹ mất con phải lê chân trên khắp phố phường…[2]
Có ánh sáng nào không nơi mảnh đất mù sương?
Có công lý nào không giữa thủ đô Hà Nội?
**
Thương mẹ quá, mẹ ơi, suốt cuộc đời lặn lội
Giữa dòng đời oan trái, đảo điên
Các ác lên ngôi, mọi giá trị đều được tính bằng tiền
Lũ quỷ khoác cờ đỏ sao vàng rêu rao đạo đức!
**
Mẹ và các em ơi, hãy can đảm hơn, đừng khóc!
Hãy để nỗi đau hoá đá trước bạo quyền
Rồi sẽ có ngày đất nước đứng lên
Cùng mẹ và các em đi đòi công lý!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét